
ông vô cùng kinh ngạc, cũng hiểu ra, chuyện không giống nhau, bọn họ phải mở mắt một
chút, đừng có rước họa vào thân, lão Chu này không hề dễ chọc.
Kiến Quốc đằng hắng một cái, bỏ bài trong tay xuống, lại gần, bộ mặt ra vẻ
tri âm, nghe ngóng: "Anh Hàn, bọn nó không hiểu chuyện, nói cho em xem,
để ý thật hả?"
Thật ra Chu Tự Hàn cũng không hiểu rốt cuộc mình
bị làm sao, Sở Dĩnh càng không muốn gặp hắn, hắn lại càng không buông
được, nghe anh em trêu chọc, Chu Tự Hàn thấy rất ngứa tai, tâm tình bất
ổn, cũng không có tâm trạng đùa cợt, đứng lên nói: "Mọi người tiếp tục,
tôi về trước đây." Đẩy cửa đi ra.
Mấy anh em sửng sốt một hồi,
Kiến Quốc nói: "Thấy không, có vẻ như chuyện đang có tiến triển, mấy ông à lần sau có gặp, ăn nói cẩn thận một tí, đừng có lộn xộn như trước
kia."
Chu Tự Hàn ra khỏi công ty, lái xe không chủ đích đến bệnh
viện, anh biết tối nào Sở Dĩnh cũng ở bệnh viện, cô gái này cùng Sở Dĩnh trong trí nhớ của anh khác nhau hoàn toàn, Chu Tự Hàn nghĩ lại một Sở
Dĩnh dã tâm, tầm thường, khiến anh chán ốm đó, anh hoài nghi liệu tiềm
thức về thời gian đó có thực sự đúng hay không, một người phụ nữ hiểu
chuyện, sẽ không thể như Sở Dĩnh được, lúc đó Sở Dĩnh tham lam, không hề biểu hiện chút nào ghen tuông, cô chỉ hận không thể tìm mọi cách moi
hết tiền của anh, rồi vội vàng biến mất, anh chính là một thằng ngốc sờ
sờ, để cho người phụ nữ này tính toán, tách khỏi mình lập tức không muốn dây dưa, thế là thế nào?
Chu Tự Hàn càng nghĩ càng không cam
lòng, lấy điện thoại ra trực tiếp gọi, điện thoại vừa đổ một tiếng
chuông đã bị từ chối thẳng thừng, cứ gọi là bị từ chối.
Đã có
điều kiện nên Sở Dĩnh để cho mẹ ở phòng bệnh riêng, phòng bên ngoài có
giường, tối cô có thể ngủ lại, thật ra mẹ cô vẫn càu nhàu: "Đi làm đủ
mệt rồi, tối về nhà ngủ cho thoải mái, ở đây đã có người trông, con ở
lại cũng không làm gì." Sở Dĩnh không nghe, Nhạc Thu Mạn cũng không có
cách nào với cô con gái tính tình bướng bỉnh lại, đã quyêt gì phải làm
bằng được, mười đầu bò cũng không kéo lại.
Sở Dĩnh cũng chưa nói
với mẹ việc thay đổi chỗ làm, muốn đợi mẹ xuất viện rồi từ từ nói, nằm ở giường phòng ngoài trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến việc Chu Tự Hàn
dây dưa cảm thấy phiền chết đi được, cô ký hợp đồng năm năm với Tinh
Huy, trong vòng 5 năm chịu sự khống chế của Chu Tự Hàn, không biết lúc
nào anh ta mới mất hứng với mình.
Đang mơ màng thì bị tiếng
chuông điện thoại đánh thức, liếc nhìn cái thẳng tay từ chối, cứ gọi là
từ chối, thì nhận được tin nhắn, đọc qua thiếu mức tức chết, kẻ này
trông thì đàng hoàng thế, thực chất chỉ là tên vô lại.
Tin nhắn
của Chu Tự Hàn rất đơn giản: "Trong vòng mười phút cô không xuống, tôi
sẽ đi thẳng lên." Sở Dĩnh vừa bước ra khỏi hành lang bệnh viện đã thấy
chiếc Landrover hênh hoang của Chu Tự Hàn, cô chẳng thể nào tình nguyện
mở cửa được, Chu Tự Hàn phải đẩy từ trong ra: "Lên xe"
Sở Dĩnh
tức giận trợn mắt: "Chu Tự Hàn, anh cứ như kẹo kéo thế, khiến tôi bắt
đầu thấy khinh bỉ rồi." Chu Tự Hàn cười ha ha: "Khinh bỉ thì khinh bỉ,
bị phụ nữ khinh bỉ có cảm giác gì, tôi cũng chưa thử qua, đúng lúc thử
một chút, cô có định lên xe không hay là để tôi nửa đêm lên thăm dì một
chút." Sở Dĩnh sợ anh sẽ lên thật, đành ngồi lên xe, cửa vừa đóng, xe đã lao đi.
Sở Dĩnh cảm thấy người đàn ông này đúng là bị điên, bây
giờ là mấy giờ rồi, hắn còn ăn thịt nướng, cả nhà hàng đồ nướng to đùng
chỉ có hai người, như phòng hóa trang, mà người đàn ông này lại yên tâm
thoải mái ngồi ăn.
Lúc ăn uống xong đưa cô về đến viện cũng sắp
ba giờ sáng, xe dừng lại, Sở Dĩnh không động đậy, ánh mắt lạnh lẽo của
Chu Tự Hàn lóe sáng: "Thế nào, không nỡ xuống xe, hay là chúng ta đến
nơi đó..." Sở Dĩnh cắt luôn lời nói nhảm tiếp theo của anh: "Không cần
biết trước kia chúng ta có quan hệ gì, bây giờ cũng đã qua, anh không có thói quen ăn thứ đã ăn xong, tôi cũng thế, tôi tự biết mình không phải
mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, không có sức quyến rũ khiến Chu tổng
phải nhớ mãi không quên, thay vì lãng phí thời gian với tôi, anh nên tìm người khác thì nhanh hơn."
Tâm trạng Chu Tự Hàn đêm nay đang tốt bị mấy câu nói của Sở Dĩnh khiến cho sa sầm mặt mũi: "Sở Dĩnh cô muốn
gì? Không lấy tiền, thế là muốn danh phận rồi, cô muốn gả cho tôi sao?"
Sở Dĩnh bình tĩnh nhìn anh thật lâu rồi bật cười, rất châm chọc, khiến Chu Tự Hàn có sự khó chịu không nói được thành lời, "Chu tổng, có phải anh
đề cao mình quá không, nếu có muốn danh phận, tôi cũng không muốn với
anh, anh nghĩ tôi ngu sao mà làm vợ anh, đời này tôi sẽ không nghĩ quẩn
như vậy, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, đàn ông đã nói phải giữ lời,
đừng miễn cưỡng quấn lấy phụ nữ làm gì." Nói xong đẩy cửa xe, vừa tính
bước xuống thì bị Chu Tự Hàn tóm lại: "Sở Dĩnh, nếu muốn tôi buông tay,
rất đơn giản, cô biết đấy, chỉ cần theo tôi một thời gian, không chừng
tôi sẽ nhanh chóng buông cô ra."
Sở Dĩnh hất hắn ra, ánh mắt lạnh lùng: "Vô cùng xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh." Đóng sầm cửa xe một cái rồi bỏ đi. Chu Tự Hàn cười h