
John
một cái nhìn xem thường, trong bụng nghĩ, bình thường cơ trí là thế, sao lúc này lại vô ý vô tứ như vậy rồi nói với Sở Dĩnh: “Sở tiểu thư, Chu
tổng đang chờ cô ở trên.” Nói xong nhìn Sở Dĩnh với đôi mắt trông ngóng.
Nhớ tới việc anh đã giúp cô ở bệnh viện, Sở Dĩnh cũng không muốn làm khó
anh, theo anh vào thang máy lên tầng trên cùng, Sở Dĩnh làm ở Tinh Huy
hơn một năm, đây là lần đầu có vinh dự được tổng giám đốc cho gọi.
Sở Dĩnh biết Chu Tự Hàn chẳng có lòng dạ tốt lành gì, nhưng cô còn vô cùng ghê tởm anh, có quan hệ một năm với anh, Sở Dĩnh đến giờ vẫn cảm thấy
ghê tởm, mặc kệ Chu Tự Hàn muốn làm gì, bây giờ cô cũng không muốn theo.
Sở Dĩnh vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá, Chu Tự Hàn đang ngồi ở bàn làm việc hút thuốc, ánh mắt nhìn cô thâm trầm.
Từ lúc đến Sở Dĩnh đứng ở ngay cửa không có ý định đi vào, vô cùng công
thức mở miệng: “Chu tổng tìm tôi có chuyện gì không ạ?” Chu Tự Hàn dập
tắt điếu thuốc đang cháy dở, đứng dậy đi tới, mở mồm nói lời chẳng ra
sao: “Cô đi chọn gương mặt đại diện hay đi quyến rũ đàn ông?”
Sở
Dĩnh cau mày nhìn hắn: “Tôi xin phép nhắc nhở Chu tổng, mặc dù tôi là
nhân viên công ty anh, nhưng cũng có những quyền cơ bản của con người.”
“Nhân quyền?” Chu Tự Hàn tức giận muốn phun trào, cô gái này không tự
kiểm điểm bản thân lại còn nói cái gì mà nhân với chẳng quyền: “Đàn ông
có thể vô duyên vô cớ mời cô ăn cơm à, chẳng qua là muốn đưa cô lên
giường, cô đang giả ngốc hay thực sự coi trọng cái tên Tiểu Bạch Kiểm
Hàn Chấn đó, hắn có thể cho cô cái gì thì tôi cũng cho được cái đấy, cái gì tôi không thể cho cô thì Hàn Chấn cũng đừng hòng, hắn đã kết hôn có
vợ có con, cô định làm bồ nhí à?”
Sở Dĩnh bị Chu Tự Hàn chọc cho
buồn cười, bộ dạng người đàn ông này cứ như ông chồng bắt gian tại trận, quên mất là cô chẳng là chó má gì của anh.
Sở Dĩnh cười lạnh:
“Chu tổng không cần phải suy nghĩ cho người khác, chỉ có anh thấy đàn bà lập tức muốn đưa lên giường, không phải tất cả đàn ông đều xấu xa như
thế, còn nữa, tôi và Hàn tổng thế nào liên quan gì đến anh? Đây là
chuyện riêng của tôi, từ khi nào trở thành phạm vi quản lý của Chu tổng
thế?”
Chu Tự Hàn hít sâu vài cái, cô gái này quyết muốn tranh
luận với mình, Chu Tự Hàn cũng biết, hôm nay là anh chuyện bé xé ra to,
nhưng vừa nghĩ tới, Sở Dĩnh ở cạnh mình thì lạnh lùng lại cười nói ăn
uống với người đàn ông khác, anh không kiềm chế nổi, hơn nữa, Sở Dĩnh
cho là anh vì sao lại đưa cô vào Tinh Huy, khong phải là gần quan được
ban lộc thì sao, cô thì tốt rồi, mới vài ngày đã cám dỗ đàn ông, thật sự coi Chu Tự Hàn anh đã chết?
Chu Tự Hàn cười âm trầm: “Sở Dĩnh,
có phải cô đã quên rồi không, cô là nghệ sĩ của tôi, cuộc sống riêng của nghệ sĩ cũng nằm trong phạm vi quản lý, cuộc sống riêng của cô ảnh
hưởng đến hình tượng của công ty, lúc ký hợp đồng, cô không đọc kỹ các
điều khoản sao, hơn nữa quan hệ với đàn ông cũng phải cẩn thận, cô là
người mới của Tinh Huy, hình tượng được ấn định là ngọc nữ, không phải
dâm nữ, hiểu chưa?”
Gương mặt Sở Dĩnh cũng đỏ bừng như Chu Tự
Hàn, rốt cuộc cô đã hiểu, vào Tinh Huy, Chu Tự Hàn nói cái gì thì là cái đó, cô căn bản không thể chống cự, nhưng ít ra cô có thể giữ mình,
không để cho anh ta được như ý.
Nghĩ đến đây, Sở Dĩnh lại bình
tĩnh, tranh cãi với Chu Tự Hàn chẳng có ý nghĩa gì: “Nếu Chu tổng đã nói vậy thì tôi biết rồi, về sau cứ theo sự sắp xếp của công ty, nếu Chu
tổng không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài.”
Thật ra
thì Chu Tự Hàn cũng không muốn thành ra như vậy, anh cảm thấy, trước mặt Sở Dĩnh biểu hiện của anh vô cùng thất bại, đúng kiểu phàm phu tục tử,
nếu cứ tiếp tục như vậy không thể đưa Sở Dĩnh ngoan ngoãn đi vào khuôn
khổ được.
Chu Tự Hàn phiền não nghĩ, làm sao mới có thể thu phục
Sở Dĩnh, buổi tối chơi bài với Kiến Quốc vẫn canh cánh chuyện đó. Lòng
không yên thua liên tục, cuối cùng đẩy bài ra đứng lên nói: “Không chơi
nữa.”
Kiến Quốc cười xấu xa: “Mấy đồng chí có nhìn ra Chu tổng
của chúng ta hôm nay rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng không, cô minh tinh
bé bỏng hôm nọ đâu rồi, cậu thì hiếm gì, lần trước chơi bóng cậu còn đưa đi cùng đấy, hai người nóng hổi nhiệt tình, ngay trước mặt mấy anh
thiếu chút nữa trực tiếp diễn cảnh khiêu dâm, đã ngán rồi à…”
Kiến Quốc ngồi bên cạnh Trần Bân cười ha ha: "Cậu đúng là cổ lỗ sĩ, thay đổi rồi, mình nghe nói công ty của anh Hàn vừa thu nạp một con nhóc,
thấy bảo là người mới được Tinh Huy nâng đỡ, anh Hàn, anh vẫn chưa tóm
được trong tầm tay hay là đã thu phục rồi mà cảm thấy không đủ sức, anh
em đoán xem, có phải làm không được, không có tình thú..." Còn chưa nói
xong, Chu Tự Hàn đã giơ tay cho hắn một cái tát: "Cút đê, nói lăng vớ
vẩn".
Trần Bân bị đánh một cái, gãi gãi đầu, bình thường anh em
cũng vẫn trêu trọc phụ nữ bên cạnh lão Chu, thậm chí còn đi sau nhặt lại chơi mấy vòng, không phải người yêu, cũng không phải vợ danh chính ngôn thuận, ai mà quan tâm, chẳng hiểu sao lúc này lại chọc vào lão Chu rồi.
Thấy mặt mũi Chu Tự Hàn cũng sa sầm, không dám đùa nữa, mấy