
uôn luôn tâm niệm.
Sở Dĩnh
ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng chua chát, lại không rõ là cảm giác gì, trên đời này chỉ còn lại mình cô và mẹ sống nương tựa vào nhau thôi.
Trợ lý Hứa ngồi cách đó không xa nhìn Sở Dĩnh, việc tìm
thận thích hợp chính là trợ lý Hứa làm, anh vẫn không thể quên, cảm giác lần đầu nhìn thấy mẹ Sở Dĩnh, mặc dù có bệnh, nhưng không khó nhận thấy sự ung dung, khiến anh liên tưởng đến phu nhân Chu, đúng ra là còn hơn
bà Chu một chút.
Hai mẹ con rất giống nhau, dáng dấp tính cách
của Sở Dĩnh thừa hưởng từ mẹ, nhưng cũng không quá giống, ở Sở Dĩnh có
chút gì đó xinh đẹp nhưng góc cạnh, trợ lý Hứa có thể hiểu được, vì sao
Chu tổng lại phải tốn nhiều công sức và thủ đoạn đển có được Sở Dĩnh bên cạnh như thế.
Đàn ông phần lớn không kháng cự được vẻ đẹp quật
cường này, tựa như bông hoa có gai, rất có tính khiêu chiến, nhưng mà
công sức bỏ ra cũng có phần hơi quá, đến bệnh tình của mẹ người ta cũng
quan tâm, đây không phải là phong cách của Chu tổng, rốt cuộc là anh
muốn gì?
Trợ lý Hứa quét mắt qua Sở Dĩnh, lén lút nhìn khuôn mặt
sạch sẽ không chút dấu vết hóa trang, tinh khiết mà vẫn xinh đẹp, liếc
qua hành lang, trợ lý Hứa vội vàng đứng lên nói nhỏ với Sở Dĩnh đang
nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật: “Sở tiểu thư, Chu tổng tới…”
Sở Dĩnh lại như không nghe thấy, chẳng hề động đậy, trợ lý Hứa tự nhủ đây
chính là điểm khác biệt, những phụ nữ khác thấy Chu tổng lập tức vội
vàng sán tới, người này lại chẳng coi Chu tổng ra gì, Chu tổng lại càng
khó hiểu, đến mẹ người ta làm phẫu thuật cũng mò tới.
Trợ lý Hưa
bỗng chỗng có cảm giác rất vui vẻ, giống như thấy cảnh phục vụ cha mẹ
vợ, không cần biết về sau thế nào, chỉ riêng chuyện thế này, bao năm bên cạnh Chu tổng anh chưa từng gặp qua.
Chào hỏi xong, trợ lý Hứa
rất biết điều đi ra chỗ khác, Chu Tự Hàn ngồi xuống bên cạnh Sở Dĩnh
giải thích: “Công ty có chút việc gấp cần xử lý, nên để cho trợ lý Hứa
đến trước.”
Sở Dĩnh châm chọc: “Tôi không biết, quý công ty lại
quan tâm tới nhân viên như vậy, đến người thân của nhân viên làm phẫu
thuật, tổng giám đốc cũng đến hỏi thăm.”
Chu Tự Hàn lại cười: “Cô cứ xem như đây là phúc lợi của công ty cũng được.” Sở Dĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Chu tổng một ngày kiếm tiền tỷ, nếu an ủi xong rồi, không cần lãng phí thời gian quý báu ở đây.” Ý rõ ràng là cút nhanh lên, làm gì
thì làm đi.
Chu Tự Hàn cũng có cảm giác mình bị coi thường, biết
rõ Sở Dĩnh không nói được lời gì tốt lành, vẫn vội vàng xử lý mọi
chuyện để sang đây với cô, chính anh cũng buồn bực, thế nào cái mồm
miệng này, cộng với khuôn mặt lạnh lùng kia lại khiến anh thấy thuận mắt đến mức cô có xỏ xiên gì cũng có thể bỏ qua.
Chu Tự Hàn cúi thấp đầu nói thầm bên tai cô: “Tôi ở đây vì cô không được sao?” Sở Dĩnh
chẳng chút cảm kích nhìn anh: “Không được, điều kiện chúng ta đã bàn
xong, hợp đồng cũng ký rồi, phẫu thuật xong tôi sẽ đến Tinh Huy trình
diện, hai chúng ta thanh toán xong xuôi, trừ công việc, tôi không muốn
có bất kỳ dính dáng gì đến Chu tổng.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tự Hàn sa sầm, cô gái này quả thật mềm không được cứng không xong dầu
muối không vào, nhưng suy nghĩ lại, vẫn nở một nụ cười dễ chịu, dù sao
người đang trong tay anh, anh cũng không tin cô có thể chạy thoát, lập
tức rất có phong độ đứng dậy: “Vậy tôi về trước, có chuyện gì thì gọi
điện nhé.”
Vừa đi mấy bước, đã nghe Sở Dĩnh gọi: “Chu tổng…” Chu
Tự Hàn cũng có thể cảm giác được nhịp tim của mình đang đập dồn dập, chỉ tiếc vừa dồn dập một chút đã nghe Sở Dĩnh nói: “Tôi muốn ở một mình với mẹ tôi.”
Chu Tự Hàn nhíu mày, trước kia thật không biết, tính
tình cô gái này lại cứng như thế, một chút mềm yếu của phụ nữ cũng không có, cứng rắn đến mức đàn ông không tìm thấy chỗ nào để thương tiếc.
Chu Tự Hàn cuối cùng không đưa trợ lý Hứa đi, cho dù Sở Dĩnh có nói gì, anh cũng sẽ không để cô một mình ở bệnh viện, cứ để cho trợ lý Hứa theo dõi từ xa, có gì cần, còn kịp thời trợ giúp.
Thời gian phẫu thuật
của mẹ rất dài, Sở Dĩnh từng nói chuyện rất kỹ với y tá trưởng của mẹ,
trước khi phẫu thuật bác sĩ đã nói: “Bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có
tính nguy hiểm, hơn nữa là giải phẫu lớn như vậy, thay thận, cho dù có
ghép thành công, trước kia xác suất sống cũng khá thấp, thay thận sau
một năm tỉ lệ sống sót là 85%, năm năm còn 60%, 10 năm chỉ là 1%. Với sự phát triển của y học, việc thay thận có thể duy trì khoảng mười năm.
Nói cách khác, cho dù mẹ cô phẫu thuật thành công, cũng nhiều lắm là sống
thêm mười năm, mười năm, cô và mẹ chỉ còn có mười năm, nghe thật dài,
nhưng đối với Sở Dĩnh là quá ngắn.
Rốt cuộc đèn phòng giải phẫu
cũng tắt, Sở Dĩnh vội vàng chạy tới, cô rất sợ, sợ đến mức tay chân lạnh ngắt, cả người đổ mồ hôi, cho đến khi nghe thấy bác sĩ nói cuộc phẫu
thuật rất thành công, sự căng thẳng trong lòng mới như dây cung từ từ
chùng xuống.
Cuộc phẫu thuật của Nhạc Thu Mạn tương đối thành
công, câu đầu tiên bà nói khi tỉnh lại là “Tiểu Dĩnh, yên tâm, mẹ sẽ
không bỏ lại con, không thể bỏ được.” Sở Dĩnh ngay