
âm, Chu Tự Hàn nghĩ phải có được cô lần nữa, ngẫm cho kỹ, một Sở Dĩnh nóng nảy, bướng bỉnh, sạch sẽ như thế này sẽ khiến anh
vui vẻ thế nào.
Bây giờ Sở Dĩnh có một thứ như lực hút đối với
đàn ông, khiến anh không thể buông được, nếu không bỏ nổi phải có bằng
được, Chu Tự Hàn chưa bao giờ không đáp ứng nổi bản thân, dùng thủ đoạn
cũng là chuyện thường tình: “Sở Dĩnh, chúng ta nói lại điều kiện thì
sao?”
Sở Dĩnh có chút cảnh giác nhìn hắn, người đàn ông này vừa
rồi còn âm trầm, Sở Dĩnh còn sợ hắn sẽ gây ra chuyện mất trí gì, lúc này bất kể là giọng nói hay thần thái đều đã khôi phục thành Chu Tự Hàn
trước đây, một Chu Tự Hàn tỉnh táo vô tình, nhưng Sở Dĩnh rất rõ ràng,
người đàn ông này vô cùng xảo trá.
Chu Tự Hàn nhìn cô như mèo xù
lông đề phòng mình, bật cười: “Yên tâm, điều kiện của tôi không phải bắt cô lên giường”. Mặc dù hắn hận không thể lập tức đè cô dưới thân, dọn
dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, nhưng trước mắt không được, Sở Dĩnh này
đáng giá để hắn từ từ tính toán.
Sở Dĩnh cắn cắn môi, cuối cùng
cũng không muốn bỏ qua cơ hội trị khỏi bệnh cho mẹ, mở miệng: “Điều kiện gì?” Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tự Hàn lóe sáng: “Vào Tinh Huy, dùng thân phận người mới của Tinh Huy ký kết hợp đồng đại diện cho Âu Phỉ, chỉ
cần cô đồng ý điều kiện này, trong vòng một tuần, mẹ cô có thể biến
thành người khỏe mạnh.”
Điều kiện động lòng người như vậy, trong
thế giới của Sở Dĩnh, bây giờ mẹ cô là duy nhất, bất kể giá cao thế nào, cô đều muốn mẹ được khỏe mạnh, cho dù là vào làng giải trí mà cô luôn
căm ghét, thực ra nghĩ kỹ, vào làng giải trí dù sao cũng còn hơn làm
công cụ tình dục của Chu Tự Hàn, về phần sau đó, Sở Dĩnh không muố nghĩ, cô bây giờ chỉ biết có hiện tại.
Cho nên, còn gì phải do dự, Sở Dĩnh gật đầu một cái: “Được, tôi vào Tinh Huy.” “Cậu phải vào Tinh Huy à?” Con tôm Giai Giai vừa gắp lên rơi tõm trở lại nồi, ngồi phía bên kia nồi lẩu bốc khói, cô tưởng mình nghe nhầm, sao
Sở Dĩnh lại vào làng giải trí, mặc dù bây giờ nhà họ Sở tuột dốc nhưng
Sở Dĩnh vãn là tiểu thư nhà danh giá, không nói đến việc năm đó cha cô
làm đến chức Phó tỉnh trưởng, thì mẹ cô cũng là con cháu dòng họ tên
tuổi, được ghi trong gia phả.
Làng giải trí là chỗ như thế nào,
chính là cái thùng nhuộm, ban đầu mình vào thì được Tinh Huy đối đãi hậu hĩnh, nhưng chẳng qua mình cùng lắm cũng chỉ là hậu cung, chính vì đứng sau hậu trường nên nhìn mọi thứ rõ ràng, nói trắng ra, làng giải trí
không phải chỗ sạch sẽ để ngồi, khắp nơi đều là cạm bẫy, ai muốn giữ
mình sạch sẽ thì đi bộ bên bờ sông cũng va phải người hai chân dính bùn, hơn nữa còn là người mới.
Huồng hồ, Giai Giai hiểu rõ Sở Dĩnh,
cô căn bản không thích làm minh tinh gì cả, đã thế, lại còn Lăng Chu,
mặc dù hai người bây giờ không liên lạc, nhưng tương lai chẳng biết thế
nào, dù sao cùng ở trong một thành phố, cô cũng không tin, hai người đã
từng thề non hẹn biển như thế nói một cái là rõ ràng, tình yêu cũng thế, đành thuận theo tự nhiên.
Sở Dĩnh cầm muôi vớt con tôm cho vào
bát Giai Giai, rất bình tĩnh: “Đây là điều kiện của Chu Tự Hàn, hắn có
thể tìm thận cho mẹ mình, cậu biết đấy, bệnh của mẹ mình phẫu thuật sớm
ngày nào tốt ngày ấy, không thể kéo dài được.”
Giai Giai oán hận: “Hắn thật con mẹ nó khốn kiếp, thế nào, hắn muốn quấn lấy cậu bởi vì
bây giờ cậu khác với thời điểm còn dây dưa với hắn. Không đúng, hai ngày trước chẳng phải đã nói rõ ràng không muốn dây dưa sao? Thế nào chỉ
chớp mắt đã đưa cậu vào Tinh Huy rồi, Sở Dĩnh, mình nói với cậu ròi, Chu Tự Hàn không phải là loại tốt lành gì, cẩn thận hắn có âm mưu gì với
cậu.
Sở Dĩnh lắc đầu: “Mình còn gì đáng giá để hắn tính toán
sao?” “ Nhưng mà, nhưng…” Giai Giai gãi gãi đầu: “Không phải cậu ghét
làng giải trí sao?” Sở Dĩnh bật cười, có phần tự giễu: “Sự yêu ghét của
mình từ lâu đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, Giai Giai, mình đã không
còn là đại tiểu thư nhà họ Sở nữa, mình không có lựa chọn, có thể có cơ
hội như vậy, mình đã cảm thấy thượng đế rất nhân từ rồi. Thôi không nói
những chuyện này nữa, người hôm nay mời cậu ăn cơm, không chừng, mấy
ngày nữa Sở Dĩnh trở thành đại danh nổi tiếng, nghĩ mặt tốt, có thể vào
Tinh Huy, là ước mơ tha thiết của biết bao người, vì chuyện tốt, cạn
chén, về sau hai chúng ta có thể làm chung một công ty, đây là điều đáng ăn mừng nhấ.”
Sở Dĩnh về nhà suy nghĩ hai ngày vẫn không biết
phải nói với mẹ thế nào, nhưng Chu Tự Hàn lại làm việc rất nhanh chóng,
năm ngày đã tìm thấy thận, hơn nữa rất phù hợp.
Cuộc giải phẫu
chính thức là ngày mồng tám tháng chạp, Nhạc Thu Mạn trước khi vào phòng phẫu thuật còn nói với Sở Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, chờ mẹ khỏi bệnh sẽ làm
bánh mật cho con ăn.”
Bánh mật là món ăn Sở Dĩnh thích nhất khi
còn bé, cũng là thứ Sở Dĩnh nhớ nhất mỗi dịp lễ tết đến, mẹ làm bánh mật rất ngon, nghe nói là bí quyết bà ngoại truyền cho, ăn thì ngon nhưng
mất công, mấy năm nay, trong nhà xảy ra chuyện, mẹ thì bệnh nặng, đâu
còn tâm tư mừng năm mới, Sở Dĩnh cũng không nhớ nổi, mấy năm nay đã trôi qua thế nào, nhưng mẹ cô vẫn nhớ, l