
đồng ý không chút do dự, so với bán mình, dù sao quay quảng cáo cũng
sạch sẽ hơn nhiều, nhưng bây giờ… Sở Dĩnh ném danh thiếp vào túi xách,
cô chẳng có chút thiện cảm nào với thế giới muôn màu muôn vẻ đó, cô cũng không muốn thiên hạ soi mói cô dưới ánh đèn flash, cô không có năng lực chịu đựng tốt như thế, càng không muốn thứ danh tiếng đó.
Thật
ra thì cô chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường, trước kia nguyện
vọng lớn nhất của cô là lấy Lăng Chu, sống một cuộc sống êm đềm qua
ngày, chỉ tiếc là nguyện vọng đơn giản đó cũng trở nên xa vời.
Sở Dĩnh cầm túi lên gọi tính tiền, phục vụ khách sáo nói với cô đã được
thanh toán. Sở Dĩnh nhớ tới người đàn ông vừa rồi, bật cười, rất có
phong độ đàn ông.
Trợ lý Hứa đi vào phòng làm việc của Chu tổng,
hơi chần chừ báo cáo: “Chu tổng, bên Âu Phỉ đã gửi thông báo, nói Hàn
tổng tự mình chỉ định đại diện phát ngôn.” Chu Tự Hàn cau mày: “Là ai?
Nghệ sĩ của công ty nào?” Trợ lý Hứa lắc đầ: “Cái này trước mắt vẫn chưa biết, đây là trợ lý của Hàn tổng nói vậy, việc chọn lựa chắc còn đang
tiền hành, để chính thức quảng cáo tạo thế tuyên truyền, em đoán, có lẽ
là người không có tên tuổi, lần này Âu Phỉ khá mạnh tay.”
Chu Tự
Hàn trầm ngâm một hồi: “Ta xem qua tài liệu quảng cáo quý một của Âu
Phỉ, chính xác là lấy sự trong trẻo tỏa sáng làm chủ đạo, lấy người mới
có phần mạo hiểm, nhưng một khi đỏ thì lại có hiệu quả hơn nhiều so với
dùng nghệ sĩ, cậu đi điều tra xem, trước khi công ty khác ký với cô ấy,
cho cô ấy điều kiện tốt nhất để thu nhận vào Tinh Huy.”
Sauk hi
trợ lý Hứa ra ngoài, Chu Tự Hàn gõ bàn, Hàn Chấn? Tối qua anh mở tiệc ở
công ty, chào mừng chủ tịch mới của Âu Phỉ, không thể phủ nhận, tên Hàn
Chấn này khá lợi hại, nói câu nào giọt nước cũng không lọt, ngược lại là người buôn bán kỳ tài, huống hồ tuổi không nhiều đã làm đến vị trí đó,
có thể thấy năng lực tốt đến mức nào, không liên quan đến chuyện công
việc, hai người coi như gặp nhau vui vẻ, còn có phần hiểu nhau.
Điện thoại nội tuyến vang lên, là trợ lý Hứa: Chu tổng, địa chỉ của Sở tiểu
thư đã gửi vào di động của ngài.” Chu Tự Hàn liếc nhìn điện thoại di
động bật cười, thì ra cô chuyển đến khu Tử Trúc, xem ra một năm qua
người bên cạnh mình đã kiếm được không ít, mua được cả căn hộ ở đây, cúi đầu nhìn đồng hồ, đi ra ngoài, nói với trợ lý Hứa: “Hủy bữa tiệc tối.”
Trợ lý Hứa nhìn Chu tổng vào thang máy, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, mới bốn
rưỡi, nếu là vì Sở Dĩnh, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Sở
Dĩnh vẫn giống mấy ngày trước, lang thang ở ngoài đến năm giờ mới bắt xe về nhà, vừa xuống xe ở cửa chung cư, còn chưa kịp vào trong đã nghe một tiếng còi bên cạnh, Sở Dĩnh ngoảnh đầu thấy một chiếc Land Rover rất
chói mắt đậu bên đường, Chu Tự Hàn đứng bên cạnh cửa xe, thò tay vào
trong bấm còi.
Sở Dĩnh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy phiền lòng,
người đàn ông này tại sao lại như kẹo kéo thế, cô căn bản không buồn
quan tâm, xem như không nhìn thấy Chu Tự Hàn, tiếp tục đi vào khu chung
cư.
Chu Tự Hàn tâm tình vốn không tệ trở nên âm trầm, chân Sở
Dĩnh chưa kịp bước vào cửa đã bị Chu Tự Hàn kéo lại: “Thế nào? Cô không
nhìn thấy tôi hay là không thèm quan tâm đến tôi?”
Sở Dĩnh hít
sâu một hơi: “Như nhau”. Chu Tự Hàn bị sự bộc trực của cô chọc cười, kéo mạnh cánh tay cô, ôm vào ngực mình, Sở Dĩnh giãy giụa kịch liệt, Chu Tự Hàn lại cúi đầu rất vô lại thì thầm vào tai cô: “Đây là chỗ mọi người
qua lại, cô giãy giụa như thế, tôi sẽ hôn cô ngay tại đây đấy, cô muốn
thế hay là ngoan ngoãn theo tôi lên xe, tôi cho cô một phút lựa chọn.”
Sở Dĩnh tức giận đỏ bừng mặt, nhìn hắn thù hận, nghiến răng nghiến lợi:
“Lên xe”. Chu Tự Hàn đưa tay vuốt ve tóc cô: “Thế mới ngoan chứ.” Rồi
kéo cô tới bên cạnh xe.
Sở Dĩnh hất tay hắn ra ngồi lên xe, Chu
Tự Hàn cũng không bận tâm, dù thế nào đi nữa anh cũng đã đạt được mục
đích, Chu Tự Hàn phát hiện, phụ nữ thỉnh thoảng giận giỗi một chút cũng
rất đáng yêu.
Sở Dĩnh cắn môi suy nghĩ, rốt cuộc Chu Tự Hàn có
mục đích gì? Hay là vì cảm thấy bị mình lừa gạt, nên bám chặt lấy, hắn
thiếu gì phụ nữ, kể cả bộ dạng mình không đến nỗi, cũng tuyệt đối không
phải tiên trên trời, Chu Tự Hàn quấn lấy cô làm gì?
Chu Tự Hàn
ngược lại tâm tình rất tốt, xe dừng lại, Sở Dĩnh mới phát hiện Chu Tự
Hàn dẫn cô đến nhà hàng anh tự mở, đây là người đàn ông rất nặng về
hưởng thụ và vô cùng biết hưởng thụ, thích thức ăn ngon, lập tức mở một
nhà hàng, Sở Dĩnh mới nghe nói qua, chứ chưa từng tới, trước kia việc
phục vụ tiệc tùng cho Chu tổng không đến lượt cô.
Đi theo Chu Tự
Hàn vào một căn phòng rất có phong cách, Chu Tự Hàn bắt đầu gọi món ăn,
phục vụ mang một chai rượu đỏ tới, anh cười lạnh rót đầy vào ly rượu
trước mặt hai người, nhàn nhã nhìn Sở Dĩnh cười.
Sở Dĩnh biết hao tổn với hắn cũng vô dụng, đứng lên, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, để ly xuống nói: “Rượu tôi đã uống rồi, hôm nay chúng ta nói rõ ràng,
rốt cuộc anh muốn gì? Đường đường là Chu tổng không đến nỗi bám chặt lấy một người phụ nữ chứ?”
Chu Tự Hàn cười lạnh, nhẹ nhàng nhấp