
c taxi
nghênh ngang bỏ đi.
Trợ lý Hứa ngạc nhiên một hồi lâu, có phần do dự, không biết có nên xuống xe hay không, nếu xuống, thì sợ Chu tổng bẽ mặt, không xuống thì khác nào bịt tai trộm chuông (biết mà cứ làm).
Trợ lý Hứa liếc nhìn tài xế Triệu bên cạnh, tiểu tử này trông trẻ tuổi thế
thôi, nhưng rất biết đối nhân xử thế, sau vụ tát vừa rồi, cậu cúi đầu
loay hoay nghịch điện thoại, không hề liếc nhìn.
Trợ lý Hứa đang
rối rắm, Chu Tự Hàn đã mở cửa cửa xe tự ngồi lên, ra lệnh “Lái xe”. Trợ
lý Hứa liếc trộm qua gương chiếu hậu, cái tát này của Sở Dĩnh không hề
tiếc sức, mặc dù trong xe hơi tối nhưng vẫn nhìn rõ vết hằn đỏ trên mặt, chợt bắt gặp ánh mắt của Chu tổng, trợ lý Hứa vội vàng cúi đầu.
Tự hàn tức giận: “Muốn nhìn thì nhìn, làm sao phải lấm la lấm lét?” Nói
thì nói thế, nhưng cái nhìn sắc lạnh khiến trợ lý Hứa vội vàng lắc đầu.
Chu Tự Hàn giơ tay sờ sờ mặt mình, cười âm hiểm, tự nói trong lòng, được
lắm. Thế mới tuyệt diệu, thuận lợi quá lại chẳng hấp dẫn, mở miệng nói
với trợ lý Hứa: “Có phải cậu nói Vương Quang Tiêu bảo mẹ Sở Dĩnh bị bệnh không, đi điều tra xem thế nào?” Trợ lý Hứa vội vàng gật đầu: “Vâng,
tôi đi ngay”. Thầm nghĩ, Sở Dĩnh cũng cũng không mơ thấy mộng đẹp được,
khiêu khích Diêm vương Chu tổng, còn muốn thoát thân, đâu có dễ như vậy, nếu trước kia vì tiền, bây giờ cũng cần gì phải chống đối, tính của Chu tổng, càng chống đối càng hỏng.
Sở Dĩnh chống tay lên bồn cầu ọe vài lần vẫn không nôn ra được, Giai Giai một tay bưng nước, một tay vỗ
lưng cô, không ngừng càu nhàu: “Sao phải rước vạ vào thân, cùng lắm thì
không làm nữa, sao phải uống nhiều rượu như thế, cái công ty giẻ rách
đó, chả có cái gì, có đáng để cậu phải liều mạng thế không?”
Sở
Dĩnh chờ cho cơn buồn nôn qua đi, nhận cốc nước súc miệng, thều thào:
“Mình không phải vì công việc này, cũng bỏ rồi, cùng lắm thì tìm việc
khác, nhưng Ngô Vân Vân thì không được.”
Giai Giai thở dài, từ
trước đã biết, Sở Dĩnh nhìn ngoài mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng
lại mềm yếu, hơn nữa rất có nghĩa khí, đã thế, Sở Dĩnh vô cùng tàn nhẫn
quyết tâm với Lăng Chu, nghĩa là càng thân cận càng không muốn nói lý
lẽ.
Giai Giai đỡ cô ra giường ngồi, Sở Dĩnh nhắm mắt lại đưa đặt
lên trán, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, Giai Giai đưa thuốc, cô lập tức uống, nằm thẳng cẳng trên giường mấy tiếng.
Giai Giai đắp chăn cho cô, nghĩ chuyện thế này về sau tuyệt đối không để xảy ra. Chu Tự Hàn tính tình rõ ràng ác liệt, nhìn mặt đã biết rồi, nhưng
việc này nghiêm túc mà nói, một khi đã nắm Sở Dĩnh trong tay, làm sao
hắn có thể từ bỏ, mà không có ý định từ bỏ thì cô có muốn cũng chẳng ra, hắn thiếu gì phụ nữ sao cần phải quan tâm đến Sở Dĩnh như thế?
Giai Giai nhìn qua Sở Dĩnh trên giường, trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ vì
khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú sạch sẽ kia sao, không phải chứ, trong làng
giải trí dạng gì chẳng có, gầy béo, thanh thuần, rực rỡ, mua hoa đua sắc cần cái gì có cái đấy, phải phí sức như thế này, chỉ là nhất thời tức
giận, sự độ lượng của người đàn ông này thật có vấn đề.
Chỉ là,
Sở Dĩnh làm cô rất đau lòng. Nhớ ngày đó, được Lăng Chu cưng chiều hơn
kiều, bây giờ gánh trên vai bao áp lực, khiến cô sắp bị ép nát.
Lần trước họp lớp Sở Dĩnh không đi, Trương Phiền đi nói lại với cô là Lăng
Chu có đến. Năm đó thi được vào trường số 1 của thành phố B chỉ có 4 bọn họ, vốn quan hệ của bốn người cũng không tệ, vào đại học càng trở nên
thân thiết không gì phải giấu nhau.
Lúc nhà Sở Dĩnh gặp chuyện
không may là gần hết năm thứ 3, Lăng Chu và Sở Dĩnh có kế hoạch cùng đi
du học, Giai Giai biết Sở Dĩnh không muốn ra nước ngoài, không nói đến
gia thế, lại thông minh, đại khái cô bị ảnh hưởng bởi mẹ mình, là một cô gái rất mực truyền thống từ trong xương tủy, hơn nữa lại lưu luyến gia
đình, lúc tốt nghiệp phổ thông, Sở Dĩnh còn định thi đại học trong tỉnh, nhưng Lăng Chu kiên trì muốn cô cùng học ở thành phố B, vì thế hai
người còn cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn đi theo Lăng Chu.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, mặc dù bên ngoài có thể thấy Lăng Chu chiều theo
Sở Dĩnh, nhưng lúc thực sự có việc lớn, đều là Lăng Chu định đoạt, Giai
Giai và Trương Phiền còn cảm thấy, bất luận thế nào hai người cũng không thể tách rời, nhưng họ lại chia tay, hơn nữa, một lần chia tay là cách
xa hẳn sáu năm, khiến cho cô và Trương Phiền cũng dần dần xa lánh.
Trương Phiền nói Lăng Chu tới, Giai Giai tức giận trả lời: “Không phải hắn đã
sớm về rồi à.” Hai năm trước, Giai Giai đi công tác ở tỉnh, từng gặp
Lăng Chu, khi đó mới biết Lăng Chu theo con đường chính trị, tuổi còn
trẻ, lúc ấy đã làm chức cục phó, nghĩ lại thì cũng chẳng có gì kỳ quái,
chỉ với địa vị của Lăng gia trong giới chính trị, Lăng Chu theo con
đường đó cũng quá thuận buồm xuôi gió rồi còn gì.
Lúc ấy nghe
chừng giọng điệu mình hơi quá, sắc mặt Trương Phiền cũng sầm xuống, hừ
một tiếng: “Cậu sao phải nổi cáu với mình, hai người bọn họ chia tay,
cũng không phải vì Lăng Chu, về hỏi xem Sở Dĩnh đã làm gì? Năm đó Lăng
Chu chỉ có thiếu nước chết v