Pair of Vintage Old School Fru
Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323862

Bình chọn: 9.5.00/10/386 lượt.

ơng dương tự đắc,

chuyện này vốn rất nhàm chán, nhưng nam nhân luôn làm không biết mệt.

Có điều, Sở Dĩnh không ngờ sẽ gặp lại Lăng Chu, tính ra cũng thật kỳ quái, hai người xa cách nhau suốt sáu năm cũng không hề gặp, sau khi thấy

nhau, liền giống như đến nơi nào cũng có thể đụng phải, đây có tính là

nghiệt duyên không.

Cao Nhĩ Phu họp mặt gần khu biệt thự mà Chu

Tự Hàn sống, dù không lái xe, đi bộ cũng không xa lắm, mặc dù ở gần như

vậy, Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh lại đến muộn nhất.

Nhìn thấy bọn họ,

Kiến Quốc cùng Trần Bân hai mắt nhìn nhau, tâm không ngừng kêu gào đây

là chuyện gì vậy! Oan gia cuối cùng cũng đuổi đến nơi rồi, nếu Chu Tự

Hàn thật sự quan tâm nhiệt tình tới Sở Dĩnh, ngộ nhỡ nhìn ra Sở Dĩnh

cùng Lăng Chu có gì gì đó, rồi ăn dấm chua, mấy người bọn hắn ai cũng

đừng mong yên ổn, nhưng nếu gặp nhau, không chào hỏi cũng thực không

phải, huống chi ngoài Lăng Chu còn có Hàn Chấn, hợp lại chắc thành nồi

dấm lớn rồi . . . . . "Lão đại, chị dâu, các người đã tới. . . . . ." Kiến Quốc nói lời này ra ngoài, chính mình cũng cảm thấy nghĩ một đằng nói một nẻo, Chu Tự Hàn

rất kỳ quái nhìn anh ta một cái.

Buổi tối ngày đó chạm mặt với

Lăng Chu, lại bị Sở Dĩnh vội vã túm đi, căn bản không có ấn tượng gì,

Chu Tự Hàn đối với Hàn Chấn lại có mấy phần kiêng kỵ, hơn nữa buổi sáng

bởi vì Hàn Chấn và Sở Dĩnh vừa mới náo loạn một chút, buổi chiều nay

liền gặp được, không thể không nói có một chút xui xẻo.

Chu Tự

Hàn theo bản năng ôm lấy hông của Sở Dĩnh, nói chuyện cùng Hàn Chấn: "

Sao hôm nay Hàn tổng có thời gian rãnh rỗi ra ngoài chơi bóng vậy?" Hàn

Chấn cười nói: "Trộm phải Phù Sinh nửa ngày rãnh rỗi thôi, Sở tiểu thư,

đã lâu không gặp, phim “Thanh Liên” mẫu tôi có xem, rất chờ mong diễn

xuất tinh xảo của Sở tiểu thư, buổi chiếu mở màn tôi nhất định đến."

Mặc kệ tại nơi nào, Hàn Chấn đều có tác phong thân sĩ nhanh nhẹn, Sở Dĩnh

không khỏi lộ ra một ý cười nhợt nhạt: "Cám ơn Hàn tổng đến dự." Nhưng

ánh mắt không cách nào rời khỏi người phụ nữ trẻ tuổi bên người Lăng

Chu, Sở Dĩnh phát hiện, mình vẫn không nhịn được ghen tỵ.

Cô gái

xinh đẹp lại trẻ tuổi, hai gò má mềm mại tự nhiên, một đôi con ngươi

ngây thơ chưa đứt, cô bé này nhiều lắm là hai mươi tuổi, nên còn chưa có vào trường đại học, hơn nữa toàn thân lại có loại ưu việt và kiêu ngạo

đó, khẳng định không phải xuất từ gia đình bình thường.

Sở Dĩnh

chớp mắt hoảng hốt, nhìn cô gái này có chút cảm giác, chính là thời điểm cùng cô một tuổi, đoán chừng cũng không kém bao nhiêu so với cô đâu!

Trong đầu đều là ước mơ tương lai, mặc dù kiêu ngạo, trong mắt lại chỉ

nhìn vào một mình Lăng Chu, cô bé này dáng dấp không hề giống cô, thế

nhưng loại mùi vị, cái loại cảm giác không muốn xa rời Lăng Chu đó, gần

như giống nhau như đúc, cô ấy nhất định thích Lăng Chu, giống như mình

ban đầu.

Chu Tự Hàn quét qua Lăng Chu, bất giác trầm ngâm hồi lâu nói: "Hàn tổng, vị bằng hữu kia có chút quen mặt, gặp qua ở nơi nào

sao?" Lăng Chu rất có vài phần tự giễu nói: "Chu tổng thật là quý nhân

nhiều chuyện hay quên."

Kiến Quốc xoa xoa đôi bàn tay giới thiệu: "Cái đó, lão đại, vị này chính là cục trưởng Lăng của Cục Văn Hóa, lần

trước đề cập tới với anh . . . . . ." Lúc này Chu Tự Hàn mới nhớ tới,

chính mình an bài Sở Dĩnh tới bữa tiệc kia, không để lại dấu vết quan

sát Lăng Chu mấy lần, nghiêng đầu nhìn Sở Dĩnh một chút, hình như là

buổi tối đó đi studio tìm Sở Dĩnh chính là người đàn ông kia.

Hàn Chấn cười nói: "Lăng Chu là bạn học của tôi, chúng tôi biết nhau ở nước ngoài, mới vừa rồi nhắc tới mới biết, Lăng Chu cũng biết Sở tiểu thư,

theo tôi được biết Lăng Chu vừa trở về B thị, sao lại thần thông quảng

đại như vậy."

Chu Tự Hàn nghi ngờ hỏi Sở Dĩnh: "Em và cục trưởng

Lăng đã sớm biết nhau sao?" Sở Dĩnh không biết Lăng Chu muốn làm gì, có

lẽ là theo thói quen không muốn làm cho cô tốt hơn, có lẽ cảm thấy cô có lỗi với anh, mỗi lần gặp mặt, không lạnh lùng chế giễu nhiệt phúng cô

mấy câu thì không qua được.

Sở Dĩnh thản nhiên nói: "Không có gì, tôi và cục trưởng Lăng là bạn học." "Bạn học. . . . . ." Trong mắt Lăng Chu xẹt qua vẻ tức giận, hai chữ đơn giản này liền đại biểu cho toàn bộ thời gian sáu năm ở chung một chỗ của bọn họ, những việckia mặc dù đắm

chìm ở trong trong trí nhớ, lại vĩnh viễn sẽ không bao giờ phai mờ, ở

trong miệng cô nhẹ nhàng chính là bạn học.

Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn

Lăng Chu chợt cười, cười có chút đột ngột: "Sở tiểu thư có lẽ đã quên, tôi

từng là một trong những người theo đuổ Sở tiểu thư i." Cô gái ăn bên

cạnh cảnh giác nói: "Lăng ca ca, hai người từng yêu nhau sao?"

Lăng Chu mím môi không nói lời nào, chỉ là nhíu mày nhìn Sở Dĩnh, mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng có chút âm trầm, tình huống như thế này không cần đoán

cũng biết, Lăng Chu và Sở Dĩnh khẳng định không phải bạn học đơn giản

như vậy, không phải anh độ lượng hẹp hòi, nỗi lo lắng nghi ngờ, chuyện

Sở Dĩnh đến nơi này, anh chính là quan tâm, hơn nữa, tên Lăng Chu này

sao có chút quen tai chứ, người đàn ông này thật sự