
t câu, hai người
Kiến Quốc và Trần Bân đối diện nhìn nhau một cái, không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân, cũng biết lão đại khẳng định nhìn ra cái gì.
Hàn Chấn cũng cười trêu ghẹo: " Lúc ở nước ngoài cũng không nghe cậu đề cập tới, nếu là lúc tôi đi học có đại mỹ nữ như Sở tiểu thư vậy, hộc máu
cũng phải đuổi tới tay, lời nói không sợ Chu tổng qua tính toán, Lăng
Chu và Sở tiểu thư thật rất xứng đôi ."
Sắc mặt Chu Tự Hàn lạnh
lùng có chút nặng nề, Chu Tự Hàn cũng không ngu, một chút mập mờ này
giữa nam nữ, anh chơi không biết bao nhiêu năm, về điểm này Lăng Chu căn bản không đáng nhắc tới, rõ ràng giữa Lăng Chu và Sở Dĩnh từng có cái
gì đó, hơn nửa ngày này, lực chú ý của Lăng Chu không dùng để đánh bóng
lên, căn bản không khống chế được, không ngừng nhìn về phía khu nghỉ
ngơi bên kia.
Chu Tự Hàn tin tưởng anh ta không phải nhìn tiểu
nha đầu non nớt kia, giữa Lăng Chu và Sở Dĩnh có sự khác thường, người
mù đều có thể nhìn ra, Lăng Chu nhìn thẳng vào mắt Chu Tự Hàn mấy giây
mới mở miệng: "Tôi và cô ấy học cùng lớp ở cao trung, sau đó cùng nhau
thi vào cùng một trường đại học." Giọng nói của Lăng Chu rất nhạt, lại
rất có vài phần ý vị khiêu khích.
Đối mặt với Chu Tự Hàn, Lăng
Chu không nhịn được ghen tỵ, coi như ban đầu Sở Dĩnh chia tay với anh,
nhưng bên cạnh Sở Dĩnh không có người đàn ông khác, ít nhất khi anh
không thấy cô có đàn ông khác trước, anh còn có thể lừa mình dối người,
cho dù trở về nghe nói xì căng đan của Sở Dĩnh và Hàn Chấn, anhcũng rất
rõ ràng, phần lớn là lăng xê, Hàn Chấn đã sớm kết hôn sinh con, mặc dù
bên ngoài nói hôn nhân của anh ấy (HC) va phải đá ngầm, Lăng Chu cũng
không tin anh ấy đã kết hôn rồi lại đi theo đuổi những người phụ nữ
khác, đây không phải là phong cách của Hàn Chấn, nhưng quan hệ của Chu
Tự Hàn và Sở Dĩnh lại đặt ở trước mắt rất rõ ràng.
Chu Tự Hàn
nhìn kỹ anh ta (LC) mấy giây, ánh mắt nặng nề, cười: "Sử dụng một câu
nói của người bạn nhỏ kia, may nhờ ban đầu cục trưởng Lăng không đuổi
kịp bảo bối nhà tôi, nếu không, hiện tại cũng không còn chuyện gì rồi."
Trong mắt Lăng Chu xẹt qua một tia khổ sở, mặc dù rất nhanh, nhưng Chu
Tự Hàn vẫn là nhìn đặc biệt rõ ràng.
Đánh bóng xong, Hàn Chấn
mời Chu Tự Hàn ăn cơm cùng nhau, Chu Tự Hàn cười, hôn Sở Dĩnh một cái,
rất mập mờ cự tuyệt: "Sợ rằng Hàn tổng phải thất vọng rồi, bảo bối nhà
tôi theo tôi đánh bóng cả buổi chiều, buổi tối rồi đi theo lời anh, bảo
bối nhà tôi sẽ không vui, Hàn tổng là có vợ người, nhất định có thể
hiểu, bây giờ thế giới cũng không lớn bằng vợ, chọc giận vợ, trở về
không cho tôi vào nhà ngủ, cũng chỉ có thể ngủ trên sofa rồi. . . . . ." Hàn Chấn không khỏi lắc đầu bật cười.
Sở Dĩnh không nhịn được
chà xát cánh tay, dùng ánh mắt khác thường nhìn Chu Tự Hàn, người đàn
ông này uống lộn thuốc sao, lời nói buồn nôn như vậy, nói giống hệt như
chuyện thật. Ngồi vào trong xe, Sở Dĩnh không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn,
cái đó Nhan Nhan thân thiết ôm cánh tôiy của Lăng Chu, chu cái miệng nhỏ nanh, không biết nói gì đó, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên ánh sáng
chói mắt như vậy.
Chợt một bàn tôiy to đưa qua , ôm đầu của cô
cứng rắn xoay qua: "Bảo bối, nhìn cái gì chứ? Mất hồn như thế, anh gọi
em cũng không nghe, người đàn ông của em ở bên cạnh em đây rồi, có phải
em quên hay không, hả?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi
thở của Chu Tự Hàn bao phủ xuống, Sở Dĩnh chợt thấy có mấy phần không
thở nổi, ánh mắt của Chu Tự Hàn bắt ở cô ánh mắt, đáy mắt sâu và đen bao hàm nồng đậm xem kỹ cùng ngờ vực, âm thanh của anh ghé vào lỗ tai cô
vang lên, trầm thấp khác thường, lại mang theo lạnh lùng khó nói lên
lời: "Bảo bối, Lăng Chu đó là gì của em? Bạn học trung học ? Bạn học
thời đại học? Vậy thì là bạn trai cũ của em sao? Lần đầu tiên của em
không phải là cho hắn chứ?"
Sở Dĩnh nhíu nhíu mày, muốn tránh
thoát khỏi sự kiềm chế của anh, lại phát hiện căn bản tránh không được,
cô định buông tha giãy giụa, nhắm mắt lại mấy giây nữa rồi mở ra, trong
mắt bình tĩnh giống như ao tù nước đọng, âm thanh nhẹ nhàng không hề
phập phồng: "Chu Tự Hàn, anh nghĩ tôi trả lời thế nào đây? Anh ta là bạn học của tôi, là bạn trai trước kia, tôi lên giường với anh ta, thì phải làm thế nào đây, sớm đã là quá khứ rồi."
Ngón tay Chu Tự Hàn
chợt nắm được cằm của cô, tiến tới bên môi nói: "Không muốn như thế nào, em đã nói đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ được, Sở Dĩnh, anh chỉ
là nhắc nhở em... bây giờ em là người phụ nữ của Chu Tự Hàn anh, em yêu
cầu anh phải chung thủy, như vậy, cũng phải đàng hoàng một chút cho anh, bởi vì chính anh cũng không biết mình đối với em có bao nhiêu yêu
thích, nhưng có một chút anh rất khẳng định, chuyện trước kia đã qua,
anh có thể không truy cứu, nhưng sau ngày hôm nay, nếu như em cho anh
đội nón xanh trên đầu, anh đều không biết mình sẽ làm ra chuyện gì , đến lúc đó, hối hận cũng có thể không còn kịp rồi, nhớ chưa? Hiện tại để
cho anh hảo hảo thân với bảo bối nhà tôi anh. . . . . ."
Hơi cúi
đầu, môi rơi xuống, Sở Dĩnh không có t