
i là Lý, anh không có việc gì chớ trêu chọc người kia. Nghe nói cậu ta còn là một kẻ nghiện, lúc điên cuồng có thể tự bẻ gảy cánh tay mình."
Keith hít vào khí lạnh, không dám tin kẻ nghiện cũng có thể tham gia huấn luyện chọn lựa của trường học kỵ binh nhẹ. Nhưng quét mắt nhìn thân hình Lý Lộc một vòng, anh không thừa nhận cũng không được, đó chính là thảm trạng mà chỉ người bị trúng độc nặng mới có.
—— ma túy đáng sợ, một chàng trai tốt đẹp đã bị hủy, hi vọng ngày mai cậu ta sẽ không chết phải quá thảm. Đồng chí Keith từ bi nghĩ như thế.
*** ***
Ngày đầu tiên cuộc huấn luyện chính thức bắt đầu, mọi người đều thức tỉnh khi tiếng nổ mạnh phát ra gần doanh trại. Keith lật người lên đồng thời hoàn thành việc dùng cộng sự che người, rút súng, nằm quỳ xuống.
Iris im lặng nhìn anh, bởi vì hình thể Iris đủ cao lớn, nên Keith tự nhiên xem anh là thứ che chắn tự nhiên.
Keith nháy nháy đôi mắt tèm nhem hai cái, tỉnh táo, ngượng ngùng nói xin lỗi với người cộng sự che chắn - Iris, ánh mắt lướt qua anh ta, rơi vào một góc lều, trong lúc vô tình thấy Lý đang ngồi ôm súng.
Đã có người gấp gáp vén rèm lên xông ra ngoài, ánh mặt trời mờ mịt chiếu sáng hình dáng của Lý, Keith nhìn mà ngẩn ngơ. "Chàng trai" gầy teo đáng thương đó nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi, xương cốt hoàn toàn rúc lại, bắp thịt cũng không nảy nở, rõ ràng cho thấy trổ mã vẫn không tốt. Cậu ta cắt tóc ngắn sát tai, hơi ố vàng lại khô khốc, bộ dạng rất không có dinh dưỡng.
Keith sinh trưởng trong hoàn cảnh mà đàn ông thì phải mạnh mẽ, nếu không không cách nào sống sót. Chàng trai như vậy mà ở Afghanistan thì chỉ có thể khiêng vũ khí, tác dụng của bọn họ là vật hy sinh xông vào trận chiến.
Trường học kỵ binh nhẹ có vài giáo quan phụ trách, vì có thể trao đổi tốt với học viên từ các quốc gia, lần huấn luyện này đặc biệt yêu cầu học viên phải biết tiếng Anh và tiếng Pháp. Nhưng không yêu cầu tiêu chuẩn thính lực hết sức cao siêu, bởi vì khẩu hiệu trong một ngày luôn là "vượt đồng 50 cây số", "đeo đồ nặng bơi 5km" , "đánh lén cự ly từ 500m - 800m".
Khẩu hiệu rời giường sáng ngày đầu tiên là tiếng nổ mạnh, câu thăm hỏi buổi sáng ngày đầu tiên là: "Muốn ăn sáng không? Xin hoàn thành vượt đồng 50 cây số, đeo nặng hai mươi cân trước."
Iris nhao nhao muốn thử, hai mươi cân đối với anh mà nói không phải là việc gì khó.
Một áo tác chiến chống đạn đủ mạnh ít nhất phải nặng 10kg, cộng thêm bình nước, súng bắn tỉa, súng trường, súng tiểu liên, súng lục, Iris chuẩn bị đồ đạc đầy đủ thì sức nặng là khoảng 50kg.
Về phần 50 cây số, đó không phải là món ăn gia đình mà lính đặc biệt tập mãi thành thói quen sao?
Keith lo lắng liếc trộm Lý, thấy "Anh" đang đeo túi nặng đựng chì 20kg vào trên lưng, huấn luyện viên còn đang kêu: "Các vị đừng có cầu mong may mắn, ở điểm cuối sẽ có người kiểm lại sức nặng trong túi đựng chì."
Lý Lộc đang ở trong một buổi sáng sớm tỉnh táo kích động, cảm thấy có ánh mắt quái dị quan sát mình, liền nhìn về.
Keith sợ hết hồn, ngượng ngùng dời ánh mắt. Chàng trai kia quá gầy, khiến mắt có vẻ quá to, con ngươi đen thui đen thùi càng thêm khiếp người. Đây là lần đầu Keith cảm thấy có chuyện hấp dẫn sự chú ý của mình khác vật lộn súng ống đạn dược.
Con đường để chạy vượt đồng 50 cây số cũng có phương hướng tiêu chí, dọc đường đã sắp xếp sẵn vài điểm cung cấp nước, để tránh học viên mất nước té xỉu. Cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện tình huống tách đội, có thể thấy được các quốc gia phái ra đều là những người được tuyển chọn kỹ chịu đựng được sự điều khiển.
Lý Lộc vốn có thể chạy mau, nhưng thấy Dương giả bộ yếu đuối đến nghiện, vì vậy cười lạnh như yêu nghiệt, cũng theo anh.
Từ tinh thần đồng bạn, Iris cũng thụt ra sau chăm sóc Dương và Lý. Còn Keith, là do lòng từ bi quấy phá, cộng thêm sự hưng phấn khi vừa quen được bạn tốt, nên anh cũng rơi ra sau cả đoàn, cùng chạy tới với Iris.
Dọc theo đường đi, mặc dù Keith không đến nỗi liên tiếp quay đầu lại, nhưng đã đặt không ít lực chú ý ra sau lưng, cũng may hai người cuối cùng chậm thì chậm, nhưng kiên trì được cả đường. Càng ra ngoài dự liệu là Lý - người bị Iris nói là kẻ nghiện, đã độc lập hoàn thành tất cả lộ trình.
Trong rừng mưa nhiệt đới, tán cây đã che đậy ánh sáng hết sức kỹ càng. Mặt trời lên cao mới từ từ lộ ra ánh sáng mờ mờ. Sau bốn giờ đường dài vượt đồng, Keith, Iris, Lý Lộc, Dương, cơ hồ đều cùng tới điểm cuối.
—— nghênh đón bọn họ là huấn luyện viên và ánh mắt thương hại của những học viên huấn luyện khác.
Huấn luyện viên nói: "Mặc dù cảm thấy hết sức tiếc nuối, nhưng rất đáng tiếc, bữa ăn sáng của các vị đã không còn." Trên mặt hắn tràn ngập nụ cười ghê tởm, hắn ngồi máy bay trực thăng từ trong rừng đến điểm cuối, hoàn toàn không thấy mệt mỏi.
Mà những học viên lên đường cùng bọn họ, đều tỏ dáng vẻ cơm nước no nê.
Keith bén nhạy nghe thấy được mùi cơm chín thấp thoáng trong không khí. Lý Lộc bắt đầu đánh Dương: "Cho anh giả bộ, tôi cho anh giả bộ!"
Huấn luyện viên nói tiếp: "Về sau các vị đều phải quen với quy tắc ăn cơm này, chỉ có người hoàn thành quy định huấn luy