Insane
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322381

Bình chọn: 7.00/10/238 lượt.

Đứa trẻ ư, thật tốt.

Giọng nói dường như ngưỡng mộ, lại mang theo nuối tiếc.

Cô rất kiêu ngạo, kiêu ngạo thôi vẫn chưa đủ, nếu thật sự có được cơ hội

như thế, cô làm sao có thể không nắm thật chặt. Nhưng mà Trình Nghi Bắc

đến giờ chưa hề cho cô cơ hội đó. Nhìn như anh là người ôn hòa, kết giao với cô, số lần chủ động ít lại càng ít. Cô tưởng đó là do tính cách của anh, tính ra số cuộc hẹn ít đến đáng thương, cuộc gọi anh chủ động gọi

đến càng ít hơn, từ từ cũng thành thói quen. Ngay cả sinh nhật cũng là

cô nhắc nhở. Anh cũng chẳng có tí hành động nào gọi là lãng mạn, chỉ hỏi cô thích gì, anh đều mua được tặng cô. Anh hiếm khi cự tuyệt yêu cầu

của cô.

-Khi đứa bé chào đời, cho cậu làm mẹ nuôi, chịu không?

Tây Thuần dịu dàng nói, chăm chú vào đôi mắt Đỗ Trạch Vân.

Đỗ Trạch Vân gật gật đầu.

-Được được.

Dường như Tây Thuần đã buông bỏ tảng đá lớn trong lòng.

-Vậy tết đến cậu nhất định phải cho rất nhiều tiền lì xì mừng tuổi.

-Sao cậu có thể tham tiền như thế.

-Biết làm sao đây, khi còn bé tớ thích nhất mỗi khi tết đến có thể nhận tiền

lì xì. Nhiều năm rồi không còn cơ hội này nữa, dĩ nhiên phải để con tớ

hoàn thành nuối tiếc của tớ.

Đỗ Trạch Vân cười lắc đầu, vẫn không thể giấu được nét bi thương trên vầng trán.

Đỗ Trạch Vân bị một cuộc gọi mang đi, Tây Thuần mỉm cười nhợt nhạt.

Cô ấy vừa đi, Tây Thuần tức khắc mềm nhũn ra. Như thể vừa dở xuống gánh

nặng ngàn cân, bắt đầu há miệng thở dốc. Phen đối thoại kia, thật ra là

do cô chuẩn bị từ lâu, suy nghĩ kỹ lắm mới dám nói. Đỗ Trạch Vân là dạng người nào? Thiên kim Đỗ thị, luật sư nổi tiếng của thành phố. Chỉ cần

một câu nói của cô ấy cũng đủ cho Tây Thuần… không thể sống yên ở thành

phố này. Nếu có sơ suất gì, cô không còn cách nào khác ngoài mai danh ẩn tích. Cái vòng luẩn quẩn này, không thể nói rõ nguyên nhân, tiền tài

mới là năng lực thật sự. Cho dù Trình Nghi Bắc bảo vệ cô, chính anh còn

đang ở Đức, khôngcó tiếp nhận cơ nghiệp gia tộc, không có gì để bảo vệ

cô. Không giống Đỗ Trạch Nhiên, anh ta bồi dưỡng thế lực khắp nơi, không dám khinh thường, anh ta sẽ không bao giờ để em gái mình chịu ủy khuất.

Tây Thuần yếu ớt thở dài, hy vọng Đỗ Trạch Vân có thể hiểu cho cô một chút. Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ sẽ dính vào tình cảm của hai người bọn họ, nhưng tất cả mọi chuyện đều không diễn ra như cô mong muốn. Cô chỉ muốn bảo vệ đứa bé này, cô thật sự rất muốn đứa bé này. Vì nó, cô nguyện ý

trả giá hết thảy dù cho lớn lao thế nào.

Tây Thuần đứng lên, bước khỏi Starbucks. Nếu là cô, tuyệt đối sẽ không đến

những chỗ thế này, cô không có nhiều tiền như vậy. Dĩ nhiên, cô có thể

hiểu những người coi tiền như rác này, chỉ cần cao hứng thì tiền không

thành vấn đề. Vấn đề lớn nhất trên đời là không có tiền đó nha!

Trình Nghi Bắc tương đối rộng rãi, ngày bắt đầu sống chung, anh giao cô một

tấm thẻ. Tiền trong thẻ này đối với các phú gia công tử không phải là

nhiều, nhưng với Tây Thuần, nó là rất nhiều. Trước tiên, cô đem toàn bộ

tiền trong thẻ chuyển qua thẻ của mẹ cô, cha cô bị ung thư, hay nói đúng hơn là cha dượng. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô đã không cần biết đến

cha ruột của mình là ai, cha dượng đối xử với cô rất tốt, xem cô như con gái ruột, tiếc ăn tiếc mặc cho cô vào đại học. Nhưng người đã bệnh qua

đời mấy năm trước, mẹ nhân lúc còn trẻ bôn ba năm này qua năm khác,

quanh năm thân thể đều không tốt, mỗi lần nhắc đến chuyện đi bệnh viện

khám bệnh, mẹ kéo dài, một kéo, hai kéo, thật ra chỉ là lo lắng tiền

khám bệnh mà thôi.

Đến nổi nhà cô cũng không dám về, không dám nhìn đến mái đầu đang pha thêm nhiều tóc bạc của mẹ.

Tàn nhẫn biết bao nhiêu, thời gian đi qua, để lại cho mẹ bộ ngực khô héo cùng mái tóc hoa râm.

Đây là cái giá của sự trưởng thành.

Tây Thuần cầm điện thoại:

-Mẹ, gần đây sức khỏe thế nào?

“Mẹ hỏi con, lần trước gửi về nhiều tiền như vậy, làm sao con có được. Con đã làm gì?”

-Mẹ, mẹ đang nghĩ lệch đi đâu đấy! Đương nhiên là kiếm tiền hợp pháp rồi.

“Con đừng gạt mẹ, mẹ đã phân tích kỹ lắm. Một đứa trẻ như con thì làm sao có thể trogn thời gian ngắn mà kiếm được nhiều tiền như vậy, con không nói rõ ràng, mẹ thà để bệnh chết cũng không cần đến số tiền đó. Chúng ta

tuy nghèo, nhưng thể chịu khuất phục, không thể như…”

-Mẹ phải tin tưởng con, số tiền này đều do con cố gắng làm ra. Bây giờ con

viết tiểu thuyết sắp được xuất bản, bán rất được, tất cả tiền đó đều là

phí xuất bản do con kiếm được. Lúc trước mẹ đi họp phụ huynh học sinh,

không phải giáo viên từng khuyến khích con hành văn đó sao? Mẹ phải tin

tưởng vào con, con nhất định không làm chuyện cho mẹ thất vọng.

“Tây Thuần, con vạn lần cũng không đươc gạt mẹ”.

-Mẹ, Tây Thuần mãi mãi vẫn là con gái ngoan của mẹ!

Tắt điện thoại, Tây Thuần đột nhiên cảm thấy bản thân mệt mỏi vô lực. Biết

bao nhiêu sự thật làm người ta sụp đổ không phải tiền sao? Tiền, thật sự không quan trọng sao?

Trên đời này, thứ gì quan trọng nhất, thứ gì không quan trọng.

Xinh đẹp không phải là tất cả, cuộc sống là sự thách thức không ngừng , buộc ta phải gột rửa hết th