
tiền Tây Thuần: “Trả ba ngàn rưỡi đây.”
Tây Thuần đánh vào tay Trần Tư Dao: “Đừng hòng. Ba ngàn rưỡi có thể mua
được năm mươi cây kem, ăn thêm chén chè lạnh, mua thạch trái cây, biết
đâu mua được cả quả bóng thật bự…”
Trần Tư Dao chạy lên nắm chặt tay Tây Thuần: “Nói mau, muốn tiền hay muốn mạng.”
“Em muốn chị, chị dâng chị cho em đi!”
Trần Tư Dao buông cô ra: “Hay nhỉ? Không biết bổn tiểu thư là ai chắc.”
Ồn ào thêm chút nữa hai người lên hai xe khác nhau, chỉ là ánh mắt sau cùng Trần Tư Dao nhìn Tây Thuần rất có thâm ý.
Tây Thuần đi một chút đã xuống xe, một mình đi dạo ngắm phố, ngắm người.
Thật ra ít khi Tây Thuần có tâm tình thế này, không nghĩ gì cả, bình yên nhìn vào cuộc sống.
Bởi tâm tình không tệ nên nhìn gì cũng thấy đẹp, trên mặt tràn trề vui vẻ.
Cô thấy một ca sĩ đường phố, cho mười tệ, bởi ca từ của bài ca người đó
hát làm cô vui hơn nữa, ca từ thế này: anh cười để cô gái của anh vui,
anh kiếm tiền để mua hoa cho cô gái của anh.
Nhưng mà lòng tốt của cô cũng là thật, khi về nhà lại vì chuyện hoa mà xảy ra chuyện, trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên cô và Trình Nghi Bắc cãi nhau.
Nguyên nhân hai người chưa ai thấu hiểu, đúng hơn người chưa hiểu là Trình Nghi Bắc, còn người gây tranh cãi là Tây Thuần.
Khi Trình Nghi Bắc đi ngang cửa hàng hoa tình cờ thấy một chậu cây phong
giả, cây thấp nhưng lá phong thì sum suê, trông y như cây thật, hơn nữa
màu rất đẹp. Chỉ liếc thấy thôi Trình Nghi Bắc đã xuống xe ngay để mua
chậu phong đó, muốn dùng chậu phong để trưng trong phòng, chắc hẳn Tây
Thuần sẽ rất vui.
Nhưng anh không ngờ, mặt Tây Thuần sa sầm ngay khi thấy chậu phong: “Anh mua à?”
“Thế nào?”
Tây Thuần không nói không rằng chạy đến giựt chậu cây ném mạnh xuống, đúng
hơn là hết chà lại đạp, bùn đất vung vẩy bẩn hết sàn nhà.
Anh ôm lấy cô: “Em sao thế?”
“Em ghét nó.” Ánh mắt cô sắc nhọn: “Anh mua nó về làm gì hả? Muốn chọc tức em à?”
Trình Nghi Bắc buông cô ra: “Em nói bậy bạ gì đó?”
Cô vẫn nhìn thẳng vào anh, vốn người ta sợ cô giận ảnh hưởng thân thể nên
mới thỏa hiệp không nói gì cả, chỉ quăng lại cho cô một câu: “Tự mình
dọn đi.”
Anh đi, đi vào thư phòng xử lí tài liệu, cô thì đứng đó, cứ đứng.
Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Đến tận khuya Trình Nghi Bắc mới bước ra khỏi thư phòng, đèn phòng khách
vẫn sáng trưng, cảnh làm anh khó hiểu. Anh đảo mắt nhìn sàn nhà, có thể
nói sạch như mới, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Ngộ thật, rõ ràng
lúc nãy là cô gái này không nói lý trước nhưng giờ này anh lại không
thấy phiền. Anh về phòng, bật công tắc bên cửa, giường rất ngăn nắp,
chăn vẫn thẳng như trước lúc ra ngoài ban sáng, không hề bị mở ra.
Tay anh đặt ở vành cửa, vấu chặt, cô ấy không ở đây?
Cô ấy đi đâu?
Anh buộc phải thừa nhận, gần như cô không có bạn bè, hoặc có anh đi nữa
cũng chẳng biết liên lạc thế nào. Bây giờ cô bỏ đi, anh vốn không có
cách làm mình cảm thấy vui mừng hơn, như thể cô có thể đi bất kì lúc
nào, không cần tạm biệt, chỉ cần cô thấy vui là được.
Phòng khác cũng không có động tĩnh gì, anh nhíu mày, bản thân nghĩ rất nhiều, cô cũng đâu phải loại người lòng dạ hẹp hòi.
Anh ra ngoài, đến cửa thì phát hiện giày cô vẫn còn đây, cô mang dép lê ra ngoài sao?
Tìm thêm một vòng trong nhà, chắc chắn cô không ở nhà anh mới vọt chạy đi.
Bên ngoài gió lớn, nhất là giờ này. Anh thở dài, phụ nữ quả là loài động
vật phiền toái, rõ ràng cấu tạo đâu khác nhau bao nhiêu, sao tính cách
lại khác xa như thế. Tha lỗi cho anh, bây giờ anh bỗng nhớ đến Đỗ Trạch
Vân, không phải nhớ cô ấy tốt thế nào, mà nhận ra bao năm nay Đỗ Trạch
Vân chưa bao giờ gây phiền toái cho anh, để anh tự do lo việc của anh,
không chấp nhặt cũng không phát giận, cũng chẳng quấn lấy anh đòi này
đòi nọ, nên chưa bao giờ anh coi Đỗ Trạch Vân là gánh nặng, biết đâu
trong lòng anh Đỗ Trạch Vân cũng chẳng hề nặng.
Anh đi vài bước, thấy cô nàng vậy mà ngồi ở thành hồ, đúng là không sợ lạnh.
Cô mặc mỏng tanh, bóng cô trông thật cô đơn lẻ loi.
Anh đến gần cô, tiếng nức nở không lớn lắm, nhưng đủ để người ta biết cô
đang khóc, chẳng gào khóc ầm ĩ, nhưng vẫn đủ để người khác cảm thấy cô
rất thương tâm.
Trình Nghi Bắc đứng yên cách cô 2 mét, bây giờ anh thấy hồ đồ rồi. Người gây
sự là cô, thế nào mà người tủi thân uất ức cũng là cô?
Bên đó là người vợ thân bầu bì đang thuơng tâm, người chồng là anh có phải nên tiến lên an ủi không?
Nhưng làm thế khác nào đang chiều hư cô?
Vậy cũng không được.
Tiếng nức nở vẫn không ngừng, anh nghe như thể nó đang lên án mình, không hiểu sao nó có thể làm anh khó chịu nữa.
Anh thở dài, tiến lên, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, phát hiện cả người cô
cứng trong nháy mắt, tay anh chậm rãi đưa lên lau nước mắt cho cô, hơi
bất đắc dĩ: “Cô gái này, về nhà nhé.”
Cô không nhúc nhích, anh lắc đầu: “Muốn khóc thì về nhà khóc, ngoài này
vừa ẩm vừa lạnh, dễ gặp người xấu nữa, ở nhà an toàn biết mấy.”
Cả buổi sau Tây Thuần mới ngoảnh đầu nhìn anh: “Chân em tê hết rồi.”
Trình Nghi Bắc giật mình, nhận mệnh bước ra trước mặt cô, ngồi cong