XtGem Forum catalog
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323104

Bình chọn: 8.5.00/10/310 lượt.



Nhưng lễ phục bó sát người không che bụng được, cô đứng trước gương phụng

phịu, nhìn anh cầu cứu. Anh quét mắt qua bụng cô, thật ra có gì đâu mà

không dám gặp người khác, cô lo lắng thế làm gì?

Cuối cùng vẫn chọn một bộ lễ phục che khuất bụng, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Anh tính tiền, nhíu mi nhìn cô: “Mang thai con anh mất mặt em lắm à?”

“Em chỉ sợ người khác cho rằng em dụ dỗ anh, vậy nên anh mới thỏa hiệp với

em. Chuyện này ảnh hưởng xấu đến anh, cái mác người đàn ông chung tình

của anh sẽ mất hết.”

Anh cong mày: “Thương anh vậy à. Thực ra anh muốn trở thành kẻ đứng núi này trông núi nọ cơ, sao em không cho anh cơ hội nhỉ?”

Giọng điệu than vãn thế kia, vẻ mặt đầy tiếc nuối thế kia.

“Em phải giữ gìn hình tượng cho anh, anh mất hết danh dự thế này thì em biết ăn nói làm sao với cha mẹ anh đây?”

“Quả là một người vợ hiền, chuyện thế này mà cũng nghĩ ra được nữa.”

“Em tốt từ khi sinh ra rồi.”

“Đúng đúng! Ngày nào cũng ngủ đến trưa trời trưa trật, có việc hay không cũng tranh cãi với anh, chẳng bao giờ nghe khen chồng tài giỏi hay phong độ, còn hay ở đó ngấm ngầm cười nhạo nữa chứ.”

Tây Thuần cười run người, Trình Nghi Bắc đỡ lấy cô, vui vẻ trên mặt không

hề suy giảm: “Quan trọng là người không biết sẽ tưởng em bị rút gân.”

Đá anh một cái, anh tránh rất nhanh, muốn đánh lén ư, đừng hòng nhé.

Trong lúc hai người đang giỡn ầm ĩ cả lên thì nét mặt Trầm Thính đứng bên kia liên tục thay đổi: bất ngờ, ngạc nhiên, sửng sốt, thở dài, tuyệt vời,

im lặng, cuối cùng thẳng tấp nhìn hai vị trước mặt.

Tây Thuần nhận thức muộn màng, sau đó chủ động phân chia giới hạn với Trình Nghi Bắc.

Trình Nghi Bắc tò mò quan sát Trầm Thính một tí, sau đó nhìn Tây Thuần: “Quen nhau sao?”

“Người quen của anh.” Tây Thuần sầu não, fan trung thành nhất của anh.

Cô sai rồi, cô không nên hủy hoại thần tượng của người khác.

Trình Nghi Bắc nhìn cô nhíu mày, cô nhìn lại anh: “Đi chỗ khác một chút nhé, năm phút thôi.”

“Tuân lệnh.” Anh mang theo vài túi đồ, tự động tránh sang chỗ khác.

Tây Thuần đón Trầm Thính, con nhãi này vậy mà cứ đứng đó nhìn theo bóng

dáng trai đẹp, chả nhẽ hình tượng chưa sụp đổ hoàn toàn nữa ư?

“Ảo giác của tớ?” Trầm Thính nhéo mặt mình, sau đó ngẩn ngơ nhìn Tây Thuần: “Trình Nghi Bắc đúng không?”

“Tớ biết mất đi thần tượng rất đau đớn, nhưng vẫn nên đối mặt với sự thật

đi.” Tây Thuần an ủi Trầm Thính: “Có điều, bạn gái này còn ít tuổi, khó

trách dễ bị người có ý đồ xấu xa lừa gạt, chỉ cần quay đầu kịp thời sẽ

ổn cả thôi.” Cô nói nhảm chỉ cô mới biết, Amen.

Trầm Thính nhìn cô, nuốt nước miếng: “Cậu và Trình Nghi Bắc?”

“Đúng.” Cô gật đầu chiến đấu.

“Hai người tình cờ gặp nhau?”

“Cậu thấy ai tình cờ gặp nhau mà giống bọn tớ chưa?”

Lắc đầu, “Bạn trai cậu không rãnh đi với cậu nên Trình Nghi Bắc chủ động

chở cậu đi đúng không? Anh ấy rất tốt tính, thích làm việc tốt.”

Khóe mắt Tây Thuần giật giật: “Nếu đúng vậy, thì Trình Nghi Bắc có bị coi là trêu chọc vợ bạn không?”

Giống như định…

Vẫn không từ bỏ, “Hay anh ấy muốn cậu cho anh ấy làm nam chính tiếp theo,

thù lao là đi shopping với cậu?” Ý này nhất định đúng rồi.

Tây Thuần đỡ trán: “Đúng đúng đúng, tớ chuẩn bị viết một bộ tiểu thuyết,

Trình Nghi Bắc làm nam chính, tớ là nữ chính. Nội dung là nam chính vứt

bỏ bạn gái tám năm của mình để ở bên tớ, vừa lòng chưa?”

Trầm Thính mặt như đưa đám, lắc lắc bả vai Tây Thuần: “Tớ không thuyết phục

được bản thân tớ, cậu liền nói thẳng cậu dụ dỗ Trình Nghi Bắc. Dùng thủ

đoạn gì mà lừa được anh ấy vào tay mình hả? Thừa dịp anh ấy uống say dụ

dỗ? Hay nhân cơ hội anh ấy cãi nhau với bạn gái mà xen vào? Hay mỗi ngày đến công ty anh ấy làm phiền anh ấy?” Cuối cùng liếc mắt xuống bụng Tây Thuần, “Cậu bị đầy hơi trướng bụng, không lâu nữa là hết, anh ấy chỉ

đến để thỏa mãn giấc mộng bạch mã hoàng tử của cậu thôi đúng không?” =)))) Vãi cả Trầm Thính, chết cười với chị.

“Tớ là loại người này ư?” Cô giận.

“Dẫu sao Trình Nghi Bắc vẫn là người đàn ông tốt.”

Tớ ứ thèm!!! >_<

“Trình Nghi Bắc bỏ rơi bạn gái dẫu yêu nhau tám năm, tớ cướp bạn trai của bạn

mình, bọn tớ là hai kẻ nam phụ tình, nữ đê tiện, là trời sinh một đôi.”

Trầm Thính vẫn chưa nghĩ ra câu tiếp theo, phải nói là chấn động rất dữ dội.

Trình Nghi Bắc từ xa bước tới, một tay quàng vai Tây Thuần, áy náy nhìn Trầm Thính: “Năm phút đã hết, kết thúc tra khảo.”

Trầm Thính ngẩn người nhìn Trình Nghi Bắc vài lần, lấy hết cam đảm nhìn anh: “Anh là người đàn ông của Tây Thuần?”

Anh buồn cười, gật đầu.

“Trung học bọn em có giao ước, ai có đàn ông phải mời đối phương ăn cơm. Nên các người phải đãi em ăn cơm.”

Trình Nghi Bắc liếc nhìn Tây Thuần, cười nhẹ bên tai cô: “Tự em trả tiền.”

Không, Trầm Thính làm sao nuốt nổi nữa, cứ ngồi đó háo sắc mãi.

Làm Trình Nghi Bắc và Tây Thuần cũng chẳng muốn ăn.

Tây Thuần nhớ rõ tến tận sau này mình vẫn chăm chỉ đả thông tư tưởng cho Trầm Thính.

“Thật ra Trình Nghi Bắc cũng chẳng có gì tốt đâu. Thật đó, cậu thấy đó, anh ấy toàn giả vờ thôi.”

“Anh ấy đẹp trai.”

“Nhà anh ấy cũng chẳng có nhiều tiền lắm