
đâu, anh ấy chỉ nhiều tiền hơn kẻ
có tiền một chút thôi, hơn nữa tiền là của nhà anh ấy, không phải của
anh ấy.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Thành tích của anh ấy cũng không được tốt cho lắm, giỏi hơn so với người tệ một chút mà thôi.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Anh ấy cũng chẳng có năng lực gì, cậu nhìn Bắc Ích qua tay anh ấy mà xem, phá sản nhanh thôi.”
“Anh ấy đẹp trai.”
“Anh ấy cũng chẳng đẹp trai đâu, khi ngủ dậy đầu ảnh như tổ ong, râu thì
chưa cạo trông chật vật phải biết, khác gì người bình thường đâu chứ.” Tội bạn Bắc, bị vợ dìm hàng không thương tiếc=)))
“Anh ấy rất đẹp trai, rất rất rất đẹp trai.” Trầm Thính nổi điên, “Anh ấy đã tệ thế thì cậu dụ dỗ người ta làm gì hả, chừa lại một chút để tớ làm
sắc nữ thì chết à. Bây giờ tớ nghĩ người đàn ông ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, tốt như vậy, đẹp trai như vậy lại bị cậu nhúng chàm, tớ không
thể không biết ngượng mà tiếp tục có ý đồ đen tối với anh ấy nữa, cậu
mau trả Trình Nghi Bắc lại cho tớ.”
Tây Thuần sụp đổ. Converter: Mây Trắng
Editor: Ý Như
Trình Nghi Bắc mang Tây Thuần đến dự tiệc, tuy khá nhiều người tỏ ra hiếu kỳ
với thân phận của Tây Thuần, nhưng gặp bộ dáng không thích đề cập đến
chuyện này của Trình Nghi Bắc nên cũng chẳng dám hỏi nhiều. Tây Thuần
rất ít khi đến dự những buổi tiệc thế này, chỉ hay nghe nói cũng như xem trên TV, nam chính mặc áo bành tô dắt tay cô bé lọ lem, viết nên câu
chuyện Cinderella đẹp như mơ. Bất kể thời nào, bất kể nơi đâu, cô bé lọ
lem vẫn luôn tồn tại. Cô và Trình Nghi Bắc hai người tay trong tay, cùng anh cười nhã nhặn với mọi người, cô đang nghĩ có phải trong lòng họ cô
đã thành cô bé lọ lem bất chấp mọi giá chỉ để có được hoàng tử hay
không.
Cô bé lọ lem có thật thiện lương? Đến giờ cũng không hề nhé, bởi nếu cô ấy lương thiện thật thì cô ấy nên sống mãi với thân phận lọ lem của mình,
cớ sao cứ nhất quyết muốn thỏa mãn hư vinh của mình nhảy với hoàng tử:
khiêu vũ một bài rồi lại nhập nhằng mơ hồ quyến rũ hoàng tử.
“Không quen à?” Trình Nghi Bắc nhỏ giọng hỏi.
Chân cô mang giày đế thấp, chẳng cao được bao nhiêu, nói theo kiểu của cô là cô mang lên trông khô khan không khác nào cái bàn ủi, thỉnh thoảng cô
nhìn giày mình, có cảm giác mang giày này cũng như không mang. Trình
Nghi Bắc không thể không thừa nhận, xương cốt của đàn bà trời sinh đã
đặc biệt lạ lùng, không chịu giày vò không chịu được.
“Cũng được.” Thở dài, phần nào hiểu được vì sao anh nói trong công việc thì ‘tiếp cười’ là mệt nhất rồi.
“Anh làm sao để đối phó với bọn người âm mưu đầy rẫy này, hay vốn dĩ anh
không hề có hứng thú với công ty nhà mình?” Cô hiếu kì lắm, ngày nào
cũng phải đứng với bọn người này có phải khó chịu lắm hay không, nói
những lời mình không thích, làm chuyện mình không thích làm, đáng lẽ về
nhà phải trút ra chứ.
“Coi bọn họ như kẻ vô hình.”
“Nhưng bọn họ nói chuyện với anh mà, vô hình kiểu gì?”
“Trả lời bằng những từ đơn, không ‘ừ’ thì ‘không biết’. Vài từ thế này bọn họ tự hiểu rồi, sẽ biết chủ động đi chỗ khác.”
“Nếu người ta không hiểu thì sao?”
“Vậy bọn họ còn làm kinh doanh chi nữa? Chắc sắp phá sản rồi, không thể hợp tác.”
Thôi, coi như cô chưa hỏi gì đi.
Trình Nghi Bắc thoáng ngạc nhiên, sau đó dẫn Tây Thuần đi về phía Diệp Húc
Đình, tới lượt Tây Thuần ngạc nhiên, song vẫn bình tĩnh nhìn Trần Tư Dao đứng bên người Diệp Húc Đình. Trần Tư Dao mặc chiếc váy màu vàng, trễ
ngực, cả người trước sau lồi lõm đầy khát khao, tuyệt mỹ đủ tiêu chuẩn
làm cảnh đẹp cho người người thưởng thức, tóc bới hờ hững sau ót, trên
trán có vài lọn tóc xoăn nhỏ xòa xuống, vô cùng quyến rũ.
Diệp Húc Đình quét mắt qua Tây Thuần, hiểu ra điều gì đó, ý cười càng nồng đậm.
Trần Tư Dao vẫn như bộ dáng cũ: thân là khách nhưng tự coi mình là chủ, nâng cằm, trông hệt như nữ hoàng ấy, cô nhìn Trình Nghi Bắc, “Làm cũng tạm,
miễn cưỡng vẫn có thể đáp ứng yêu cầu cho buổi tiệc của Vân Đoan, nhưng
vấn đề nằm ở chỗ cái ly, sao có thể dùng loại ly bình thường như này
nhỉ, rất tổn hại đến giao tình hai công ty nhé. Trang trí có phải đơn
điệu quá hay không? Nhìn chẳng khác nào chưa trang trí.”
Trình Nghi Bắc cười thản nhiên: “Cái ly ‘Bình thường’ này được đặt từ Paris,
mặc dù màu sắc không khác gì loại ly bình thường, nhưng chất liệu làm
lại khác biệt rất lớn, chẳng hạn như rót rượu đỏ vào, sau một ngày một
đêm hương vị của rượu vẫn như cũ, không có bất kì vấn đề gì cho việc
thuởng thức. Còn về phần trang hoàng, người thiết kế là Neo. Với những
bình luận về tác phẩm, nếu Trần tiểu thư có điểm gì chưa hài lòng có thể ý kiến với Neo. Có thể gửi mail, tin chắc cậu ấy rất thích nghe những ý kiến này. Còn nữa, nếu Trần tiểu thư thấy gửi mail phiền phức, có thể
liên hệ thẳng với Diệp tổng, chắc rằng Diệp tổng có số điện thoại của sư huynh mình.” Nói xong Trình Nghi Bắc còn thở dài tiếc nuối nhìn Diệp
Húc Đình, “Thật ra tôi cảm thấy phong cách đơn giản rất ổn, nếu Trần
tiểu thư đã có ý kiến, có phải Diệp tổng nên cân nhắc đôi chút, có phải
cần đổi sở thích về rượu khác hay không.”
Diệp Húc Đình chẳng ngượng ngùng chú