XtGem Forum catalog
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322325

Bình chọn: 7.5.00/10/232 lượt.

nh tượng người vợ trong lòng anh hơn, anh liền vứt bỏ em”.

Ánh mắt anh như có ngọn lửa:”Anh không phủ nhận, nếu như tình cờ anh gặp

một người khiến anh phải oanh oanh liệt liệt theo đuổi, hay anh không

thể cưỡng lại sự hấp dẫn đó. Có lẽ anh cũng chỉ là người bình thường,

khi đối mặt với cám dỗ, có thể làm gì ngoài buông vũ khí đầu hàng”.

Đỗ Trạch Vân chợt nhìn về phía anh, cô chưa bao giờ nghĩ anh lại thành thật như vậy:”Vậy anh đã gặp được sao?”

Trình Nghi Bắc dừng một chút, tựa như đang suy ngẫm:”Em là cô gái tốt, anh không muốn tổn thương em”.

Cô gái tốt sao! Nếu cô thật là cô gái tốt như vậy, tại sao anh lại khong

cần cô? Nếu cô thật sự là cô gái tốt, anh sẽ không quan tâm tám năm của

bọn họ mà nói chia tay sao? Nếu cô thật sự là cô gái tốt, anh sẽ bỏ rơi

cô sao?

Hóa ra khi thật muốn rời xa đối phương, người ta sẽ nói một lời khen ngợi qua loa, lại có vẻ như là mỉa mai.

Tiêu chuẩn cô gái tốt phải chăng đã định trước để bị người ta lãng quên?

-Trình Nghi Bắc, anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không.

Đỗ Trạch Vân nhìn anh, những quật cường bình thường trong đôi mắt nay

không còn xót lại một chút, ánh mắt cô chỉ còn có cầu xin:”Anh rất muốn

tốt đúng không, chúng ta quên đi chuyện trước kia, quay lại từ đầu được

không?”

Trình Nghi Bắc giật mình, thân thể bỗng run lên một chút, nhưng trên mặt anh

chỉ có kiên định:”Anh không phải chàng trai tốt, không thể cưỡng lại

được sự hấp dẫn, chuyện anh làm anh phải chịu trách nhiệm. Em là cô gái

tốt, xứng đáng được chàng trai tốt che chở. Tiếc quá, anh không phải

người đó”.

-Anh yêu em thật sao? Nếu thật yêu em, làm sao có thể nói chia tay bình thản như thế?

-Anh không phủ nhận anh thích em, cho dù chia tay, cũng không phủ nhận tình cảm trước đây.

Đỗ Trạch Vân tuyệt vọng lắc đầu:”Thích? tóm lại vẫn không phải yêu đúng

không?” Cô cảm thấy thân thể mình nổi cơn ớn lạnh, bởi do thích, cho nên từ khi bắt đầu đến giờ, anh luôn chừa cho bản thân đường lui, hành động thân mật nhất của họ khi bên nhau cũng chỉ là hôn môi, anh cũng không

bao giờ vượt quá giới hạn. Đơn giản thôi, cô không phải người trong tim

anh, chưa từng là người anh yêu quý nhất, chưa trở thành người anh

muốn”Nguyện cùng em một đời, bạc đầu chẳng xa nhau”. Bởi vì không phải,

anh mới dễ buông tay như vậy.

Tám năm, đến cuối cùng, bất quá cũng chỉ là một con số.

Trình Nghi bắc lại nhấp một ngụm trà:”Trạch Vân, chúng ta không thể quay về”.

-Thế nên đến bên nhau được thì chia tay được?

“Anh hi vọng em sống tốt hơn anh” .Trong mắt anh là một mảnh thản nhiên.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt:”Trình Nghi Bắc, em đánh cuộc trên đời này không ai yêu anh bằng em”.

Giống như một lời nguyền rủa bình thường, một lời oán trách, khuôn mặt người

đó vô vọng. Anh không tức giận, ngược lại cảm thấy như trút được gánh

nặng. Anh cười cười, chẳng biết cười gì, chỉ là trong mắt quét qua một

tia vô lực.

“Anh đi đi, anh đi đi, hiện tại em không muốn thấy anh”.

Anh không yên tâm nhìn cô, cảm thấy được sự quan tâm của anh, bộ dạng cao

ngạo của cô cũng dần dần sống lại. Anh đứng dậy, thanh toán, liếc cô một cái sau đó sải bước đi.

Điều mang tên đàn ông, thề thốt tốt đẹp, hứa hẹn kiên định, thật ra chỉ là

trăng trong nước hoa trong gương, hoa nở hoa tàn, chẳng khó tìm. Mà cô

phải chăng là người may mắn, Trình Nghi Bắc chưa bao giờ hứa cho cô một

thiên đường nào hết, thiên trường địa cửu. Có lẽ ngay từ đầu anh biết,

anh không thể làm được, cho nên ngay cả hứa hẹn anh cũng không cho cô.

Mà cô, trong đêm hiu vắng lại thấy mình may mắn gặp được người như vậy,

một người không hề nói đến những lời ngon tiếng ngọt. Cô tưởng, anh sẽ

dùng hành động để chứng minh mọi thứ.

Mười sáu tuổi cô và anh kết giao, cô chỉ biết, anh luôn thâm trầm, cũng rất

ít điều kích thích hứng thú của anh, sinh hoạt theo khuôn mẫu đã định

sẵn, anh đi ngược lại với đám bạn. Anh không ác cảm với những chuyện họ

làm, nhưng cũng chẳng tham gia vào. Anh chẳng bài xích những cô gái phấn trang điểm phấn son quần áo tuyệt đẹp, nhưng cũng chẳng có quan hệ mập

mờ nào với họ, anh lạnh lùng tạo ra bức tường ngăn cách thế giới xung

quanh đến gần mình, anh sống thế giới riêng của mình.

Cô cũng từng muốn bước vào thế giới của anh, cũng từng cố gắng lý giải suy nghĩ của anh, hiểu anh. Nhưng đều thất bại, gia đình anh không có tan

vỡ thậm chí là rạn nứt, cũng không thiếu thốn tình cảm của người thân,

bởi lẽ anh không có anh chị em khác, cũng chẳng có ép buộc hay đau đớn

nào tồn tại. Thành tích của anh đặc biệt xuất sắc, những việc anh làm đó giờ chưa gặp ai phàn nàn hay chỉ trích, bản thân anh luôn biết lắng

nghe ý kiên, cân nhắc đúng sai để có câu trả lời thuyết phục. Người như

anh chẳng có lỗ hổng nào, cô cũng chẳng thể tìm thấy đường vào.

Có lẽ tính cách của anh điều khiển tất cả.

Cô vẫn nghĩ, người cùng anh đi đến cuối cùng, nhất định là cô.

Mà thật không ngờ, anh quay đi, chỉ dành cho cô bóng lưng lạnh nhạt.

Cô yêu anh, cô vĩnh viễn không phủ nhận. Nhưng anh chỉ nói, anh chỉ thích

cô. Một chữ thích, còn thêm chữ “chỉ”. Cô là n