
năm trước, chẳng còn nhãn mác gì hết, rất cổ. Cô nhớ đến chiếc xe đạp khi Trình Dục Bắc
chạy đi, lòng cũng đã hiểu sơ sơ.
Thì ra Trình Dục Bắc cũng là sinh viên trường này, lớn hơn cô hai khóa.
Tây Thuần
hỏi thăm về anh, đối với các chàng trai có diện mạo điển trai, lúc nào
mà chẳng hấp dẫn ánh mắt thiên hạ, huống chi đại học là nơi tập trung
sắc nữ mọi miền.
Trình Dục
Bắc ở đại học A có vẻ là nhân vật nổi tiếng, vừa vào đại học đã trở
thành nhân vật mà các chị em tranh nhau truy lùng, ngoài mã ngoài ra,
anh còn là chàng trai rất ưu tú, có tài, có nhiều ý tưởng sáng tạo, có
năng lực lãnh đạo. Từ việc lớn đến việc nhỏ trong trường đều do anh sắp
xếp, thiết kế, tất cả các chương trình phải qua sự hướng dẫn của anh mới vừa mắt mọi người. Hơn nữa, anh còn có địa vị cực cao trong hội sinh
viên, đó là phá lệ chưa từng có, vượt qua các sinh viên khóa trên trở
thành chủ tịch hội sinh viên. Chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, lên năm hai
anh ấy không tham gia lập kế hoạch thiết kế chương trình nữa, cũng từ
chức chủ tịch hội sinh viên.
Ai cũng biết gia cảnh của Trình Dục Bắc không tốt, lên đại học cũng phải tìm học
bổng, anh không hề mặc thứ gọi là hàng hiệu, chẳng chê chán đồ ăn căn
tin, chưa ai thấy anh dạo phố bao giờ, cần gì là đến siêu thị giải quyết tất.
Nghe nói bây giờ ngoại trừ học ở trường anh ấy còn đi làm thêm nữa, học bổng trong
trường vốn không đủ để anh trang trải tất cả, cũng có người đồn trường
học miễn phí tất cả chi phí cho anh, anh đi làm thêm bởi do mẹ anh bệnh
nặng. Trách nhiệm của anh là phải chăm sóc mẹ mình.
Tây Thuần
thốt lên, thật ra trên đời này cũng có rất nhiều người có hiếu. Vốn dĩ
mọi thứ đều trông rất đơn giản, nhưng để làm được thì chẳng phải chuyện
dễ dàng. Không ganh đua là chuyện đơn giản nhất, nhưng ít ai làm được,
ít nhiều cũng để tâm đến ánh mắt thiên hạ.
Nhưng điều
làm Tây Thuần áy náy là bởi vì chuyện của cô mà Trình Dục Bắc đã bị chủ
quán bar đuổi việc. Xét về mặt nhân đạo, cô phải có chút biểu hiện mới
đúng chứ nhĩ. Cô đây đang duy trì và phát huy tốt phẩm chất tốt đẹp ngàn năm của dân tộc Trung Hoa đó nha.
Ý Như: Đây là quá trình chai mặt đi truy trai siêu mặt dày của chệ gái nhà
mình, tớ thấy rất zui, tớ nghĩ nếu chấp nhận các cậu sẽ thích và thương
anh Dục Bắc lắm cơ ♥
Dạo gần đây
Trình Dục Bắc phát hiện cho dù anh ở đâu thì cuối cùng vẫn tình cờ gặp
cô. Tan học, các bạn khác đã về hết, anh cũng chẳng làm gì. Bóng dáng
ngoài phòng học quen đến không thể quen hơn, anh lắc đầu, bắt đầu gom
dọn vở. Sách vở vừa bỏ vào túi, bóng dáng quen thuộc kia đã ngồi kế bên
anh, “Trưa rồi, ăn cơm thôi nào.”
Trình Dục Bắc liếc cô, im thin thít, đứng lên chuẩn bị đi.
Tây Thuần
phồng má, “Buổi chiều anh đâu có giờ lên lớp, định đi làm thêm hở? Làm
thêm sẽ việc rất tốn sức, anh phải ăn cho no mới được.”
Trình Dục Bắc ngẩn người, “Cảm ơn đã quan tâm.”
Nghe tiếng anh nói, Tây Thuần cảm thấy như được cổ vũ, vui ra mặt, “Biết anh đang vội, nên em đã chuẩn bị cơm hộp cho anh này.”
Giống hệt
như một đứa trẻ thích được khen, Tây Thuần nhanh tay đặt hộp cơm trên
bàn. Trình Dục Bắc chau mày, giọng vẫn như mọi ngày: “Cô làm?”
Tây Thuần xấu hổ trong 1 giây, “Tiệm ăn ngoài kia bán, ăn ngon nhất đó, em phải xếp cả hàng dài đó.”
Mắt Trình Dục Bắc xoáy sâu, là cô gái thành thật. Anh cười, “Cám ơn cô quan tâm, không cần đâu.”
Anh không
bao giờ vô duyên vô cớ mà tiếp nhận ý tốt của người khác, dù rất hiểu
tâm tư của cô gái này, nhưng anh không muốn nghĩ theo cách này. Hơn nữa
điều các cô muốn, anh không cho nổi. Anh liếc mắt nhìn cô, cô gái như cô phải được nâng niu chở che trong ngực, nhưng cả điều giản đơn này anh
cũng không cho cô ấy nổi. Anh biết mình là ai, vị trí của mình ở đâu,
vậy nên anh không nhận những thứ không thuộc về mình.
Ở bãi xe
tình cờ gặp, ở căn tin tình cờ gặp, ra khỏi trường cũng tình cờ gặp nốt, anh biết ý nghĩa của những lần tình cờ này, chỉ là không vạch trần ra
thôi, cứ lạnh lùng cho êm chuyện.
Nụ cười Tây Thuần cứng đờ, khóe môi co quắp, “Anh đã cứu em mà, nên e muốn báo đáp. Anh đừng có lạnh lùng vậy mà!”
“Bây giờ tôi không có đói.”
Tây Thuần
nhìn thoáng qua anh, cảm giác thất bại len lõi khắp người, “Giỏi lắm,
cái cớ rất hay. Không phải tại vì em mua nên mới không ăn sao? Anh không ăn thì em nắm áo anh, dù sao em cũng làm rồi.”
Trình Dục
Bắc thở dài, hay nói con gái hay tùy hứng, giờ anh đã được lĩnh giáo
triệt để. Xoay người lại, cầm hộp cơm, “Cám ơn ý tốt của em, nếu tôi ăn
có phải sau này em sẽ thôi áy náy vì tôi đã cứu em không?”
Tây Thuần gật đầu cái rụp.
Thực tế
chứng minh, không nên tin những gì con gái nói. Anh vốn tưởng nếu cô đã
gật đầu đồng ý, vậy hẳn sẽ không tiếp tục kiếm cớ xuất hiện gần anh nữa, rõ ràng chỉ có mỗi anh cho là vậy.
Giờ lên lớp số lượng sinh viên rất đông, anh vừa vào lớp là đã nghe thấy giọng nói quen tai, “Chỗ này chỗ này.”
Trình Dục Bắc đỡ trán, anh có nên làm như chẳng hề quen biết cô?
Rất hiển
nhiên, không thể. Mấy bạn nam trong lớp cười đẩy đầu anh , “Sướng nhĩ,
đâu giốn