
ở dài, không nói thêm gì nữa.
Thực tế, đêm đó hai người bọn họ đều không hề ngủ.
Rõ ràng anh
đã ôm cô trong ngực, đã hôn cô điên cuồng nhưng kế tiếp vẫn không hề xảy ra chuyện cô chờ mong. Anh chỉ vẻn vẹn cô, trái lại cô thấy băn khoăn,
nghe nói đàn ông con trai khi đối mặt với người mình thích rất hiếm
người có thể kiềm chế được, thậm chí với các cô gái mình không có cảm
giác cũng có thể tiến thêm một bước nảy sinh quan hệ, nhưng anh cũng chỉ ôm cô, không hề vượt qua lôi trì.
Cô không biết cách nghĩ của anh.
Anh sợ, nhỡ
đâu… anh không thể cho cô tương lai, anh sợ người đàn ông tương lai của
cô biết cô không còn hoàn hảo sẽ tệ bạt với cô.
Mấy ai có
thể nắm chắc tương lai, anh biết chắc hẳn mình sẽ không bỏ cô lại, nhưng cuộc sống lại lắm bất ngờ, anh sợ người đàn ông tương lai của cô lại
không phải là mình.
Trình Dục
Bắc theo Tây Thuần về nhà cô, cổng thôn không sơ sài nhưng nhìn lớp gạch lam phai màu đủ thấy tuổi tác của nó rồi. Thôn cũng không lớn lắm, vắng tanh, giữa ban ngày cũng chẳng thấy bao nhiêu người, nói chi tới chuyện đi chơi.
Chỉ là vừa mới đứng trước cánh cửa màu đỏ đã phai màu, Tây Thuần đã làm chuyện khiến Trình Dục Bắc hết sức giật mình.
Cô gõ cửa hai lần, không có động tĩnh, rất tự nhiên đá một chân vào cửa, cửa mở ra.
Tây Thuần nhận thức muộn màng quay lại nhìn Trình Dục Bắc, phải nói xấu hổ vô cùng, “Thói quen…”
Hai chữ này làm Trình Dục Bắc hết biết nói gì.
Mà làm cho
người ta hết hồn hơn là Tây Thuần vừa mới vào cửa đã bị đá ra ngoài,
Trần Tư Dao đứng ở trong hai tay khoanh trước ngực nhìn hai người, “Tôi
mới ra chậm một chúc mà cô đã đạp banh cửa nhà rồi nhỉ?”
Tây Thuần không nhìn chị, “Có đạp banh chị đâu mà trách em chứ.”
“Cửa đau, tôi phát biểu nó.”
Tây Thuần mò mẫm cái cửa, “Cậu đau ở đây hả? Tớ không biết, dù có đau nhưng vì tớ đá yêu nên cậu cũng chẳng thấy đau nữa đâu nhỉ? Cho nên mời người phát
ngôn im miệng lại nhé.”
Đây là cách giao tiếp quen thuộc của Tây Thuần và Trần Tư Dao, một đinh một mắt, hệt như cãi nhau.
Trình Dục Bắc hơi bị gò bó đứng một bên, cũng chẳng nói xen vào chi cho mệt.
Mà Trần Tư
Dao cũng hay vô tình ngó qua Trình Dục Bắc mấy cái, Tây Thuần mới sực
nhớ ra mình phải giới thiệu, “Đây là Trần Tư Dao chị em.” Sau đó nắm tay Trình Dục Bắc, “Bạn trai em.”
Trần Tư Dao gật đầu, ngó Trình Dục Bắc từ đầu đến chân, chẳng nói câu nào nữa.
Trình Dục Bắc cũng gật đầu lại.
Giờ này Lý
Tuệ Hiền còn chưa về, Trần Tư Dao ở trên lầu trông coi Tiểu Bảo, Tây
Thuần với Trình Dục Bắc ngồi trên bậc thềm ngoài cửa. Gian nhà đúng như
tên của nó, nhưng xem ra đã cao tuổi, lại theo phong cách cổ xưa.
Anh rất chăm chú lắng nghe cô giới thiệu về nguồn gốc của gian nhà, là lúc cha dượng của cô còn rất trẻ đã nung nóng xây nên, cha thà làm người làm công
cũng không muốn đọc sách. Hồi trước hai bên cổng có trồng hoa quế, nhưng tới giờ cô vẫn chưa thấy chúng nở hoa, lá cây cứng lắm, như thể nó
không thể cho hoa ấy. Chỗ bậc thềm thấp nhất, hồi trước là trồng hai cây vạn niên thanh, vừa cao vừa khẳng khiu thẳng tắp. Sau này hoa quế bị
chặt mất, rồi lấp đất cho bằng lại. Còn vạn niên thanh thì bị chẻ làm
đòn gánh, không đẹp là không được phải không. Chỗ hồi trước trồng vạn
niên thanh nay trồng hai cây dành dành, thời kì ra hoa của nó tương đối
trễ, đợi hoa dành dành rụng hết nó mới nở, một khi nở là sẽ nở lâu ơi là lâu.
Trình Dục
Bắc nghe cô kể đủ thứ chuyện vụn vặt, tỷ như hồi nhỏ cô qua bãi phế liệu gần đây phát hiện ra hai chồi bí non liền dời về trồng dưới hai cây
dành dành, sau còn kết vài quả bí đỏ. Ban đầu không biết, cô lấy tay
đụng vào quả bí mới kết ra, kết quả chẳng bao lâu quả bí nhỏ đã chết,
sau này nghe người lớn nói không được đụng vô quả mới kết ra.
Hai người vẫn ngồi như thế đến khi trời nhá nhem tối Lý Tuệ Hiền mới về tới.
Lý Tuệ Hiền thấy Trình Dục Bắc xong vẫn không lên tiếng, điều này làm Trình Dục Bắc với Tây Thuần tương đối khẩn trương.
Nấu cơm Tây
Thuần ghét nhất là nhóm lửa, mặt mày xám tro, bụi đất đầy đầu, vậy mà
hôm nay lúc cô nhóm lửa một câu than thở cũng chẳng nghe thấy.
Thời còn nhỏ, cô với Trần Tư Dao luôn cùng nhau nấu cơm, một bếp trên một bếp dưới.
Trần Tư Dao
thấy bộ dạng này của cô cũng chẳng để cô được yên thân, “Em nói xem có
vết xe đổ của chị ở đây, có khi nào mẹ sẽ tống cổ cậu bạn của em ra
ngoài không nhỉ?”
“Im cái miệng quạ của chị lại đi.”
“Chậc, chắc không đuổi đâu, hổng chừng nửa đêm cầm dao lặng lẽ bước vô…”
Tây Thuần vô thức đưa mắt nhìn dao thái, “Trần Tư Dao, chị thử nói lung tung nữa xem.”
Tây Thuần
cầm cây kẹp sắt thò vô lấy miếng củi đang cháy đỏ rực, bộ dáng: chị mà
dám nói lung tung thêm nữa em sẽ ném qua cho biết tay.
Trần Tư Dao chợt thấy hết vui rồi, đành ngậm miệng.
Không phải Tây Thuần không lo lắng sự việc sẽ tệ hại như thế, người mình quan tâm, sao không lo lắng cho được chứ.
Lý Tuệ Hiền không nhiệt tình với Trình Dục Bắc mấy, mà cũng chẳng tệ bạc gì cho cam.
Vài sự kiện kế tiếp, thái độ Lý Tuệ Hiền dành cho Trình Dục Bắc chuyển biến rất lớn.
Lý Tuệ Hiền
thườn