
trong suốt không nhiễm bụi trần lóe sáng.
Trong khoảnh khắc miếng khăn đen được vén lên, mắt An Hoằng Hàn hơi sáng lên, dường như vô cùng giật mình.
Tịch Tích Chi không hiểu gì cả, hỏi: “Huynh nhìn ta chằm chằm vậy làm gì?”
Ánh mắt An Hoằng Hàn khiến nàng cảm thấy mất tự nhiên. Ánh mắt nóng bỏng như thế như thể có thể thiêu đốt tất cả.
“Nàng đi soi gương đi.” Giọng hắn lạnh như băng, mang theo chút đùa giỡn, dường như vô cùng mong đợi chuyện gì đó.
Nàng càng thêm nghi ngờ, thầm nhủ, ánh mắt kia của huynh có liên quan gì tới gương? Nửa tin nửa ngờ gật đầu, nàng nâng chân lên, bước từng bước
về phía gương đồng cao bằng người.
Gương đồng hơi vàng tuy nhiên nó có thể soi rõ mọi thứ.
Gương và người thật việc thật luôn ngược nhau. Tịch Tích Chi nhìn thấy vẻ mặt An Hoằng Hàn trong đó càng khoa trương hơn.
Nàng lắp bắp, chỉ vào gương, nói: “Tai… Tai không còn.”
An Hoằng Hàn nhíu mày, nắm lấy hai cái tai cạnh má nàng, “Chẳng phải ở đây còn có hai cái à?”
Nàng không chịu yếu thế, vuốt ve hai bàn tay, “Không phải ta nói hai cái tai này, mà là hai cái tai trên đầu cơ.”
Hai tay nàng sờ tới sờ lui trên đầu, không thấy hai cái tai lông xù thật.
Không còn hai cái tai đó, sau này nàng không cần phải sống cuộc sống che miếng vải đen mỗi ngày. Nhìn mái tóc màu trắng bạc, nàng lập tức ủ rũ,
“Tuy không có tai nhưng màu tóc vẫn không thay đổi. Dáng vẻ này ra ngoài vẫn khiến người ta chú ý.”
Tịch Tích Chi sợ nhất ánh mắt khác thường của người ta. Nếu dùng dáng vẻ này ra ngoài thì nhất định nàng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
An Hoằng Hàn lại không cho là như vậy. Hễ là thứ trên người tiểu hài tử
thì hắn đều thích. Hắn cuốn một lọn tóc màu trắng bạc của nàng, vuốt ve
lên xuống, “Trẫm thích mái tóc màu trắng bạc của nàng, khác người không
có gì không tốt.”
Có hắn đứng sau nàng, dù ánh mắt người khác thế nào thì còn không phải đều thu lại?
“Nhưng… Có phải quá quái dị không?” Nàng vẫn không yên lòng. Nào có ai
có mái tóc trắng bạc? Dù bạc tóc sớm cũng không thể như nàng.
“Có trẫm ở đây ai dám nói quái dị?” Hắn kéo tay nàng, đi về phía giường, “Chẳng lẽ ngày nào nàng cũng che miếng khăn đen, không cảm thấy phiền
à?”
Nàng đã nghĩ như vậy từ lâu cho nên mỗi tối vào lúc điện Bàn Long không có ai, nàng đều thả mái tóc ra, không che miếng vải đen.
“Đã vậy thì đừng đeo nữa.” Hắn kéo miếng khăn đen trong tay nàng qua, ném thẳng xuống đất không chút chần chừ.
Tịch Tích Chi nhìn cái khăn đen từ từ rơi xuống, sau đó gật đầu theo. Ngày mới vừa lên, từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào điện, không bao lâu sau, cung nữ thái giám trong điện Bàn Long bắt đầu bận rộn. Một đám
người hầu hạ An Hoằng Hàn mặc quần áo, một số người thì múc nước vắt
khăn lau mặt cho hắn, sau đó còn có một nhóm người liên tục bưng thức ăn lên, rất bận rộn.
Ngày nào cảnh tượng này cũng trình diễn ở đây. Bởi vì An Hoằng Hàn phải
vào triều sớm nên đương nhiên đám cung nữ thái giám phải thức dậy sớm
hơn.
Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, thầm thở dài, thân phận địa
vị chênh lệch luôn quyết định số phận của rất nhiều người. Nàng khẽ thở
dài, cảm thấy mình trở nên đa sầu đa cảm. Nàng vỗ thật mạnh lên cái đầu
nhỏ của mình, xua những ý nghĩ kia đi.
Tuy cái tai trên đầu đã biến mất nhưng cái đuôi sau mông vẫn còn.
Nhưng thứ gì cũng có quá trình, nếu tai có thể biến mất thì chắc chắn
cái đuôi cũng sẽ biến mất không thấy đâu trong tương lai không xa.
Tịch Tích Chi không cảm thấy nản lòng chút nào, cái đuôi lông xù run lên trong chăn, sau đó rụt vào trong quần áo, uy phong lãm lẫm đi ra.
Khi nàng ra khỏi noãn trướng màu vàng, cung nữ thái giám vừa bận rộn đều dừng hành động trong tay lại, rất nhiều người ngạc nhiên tới mức không
ngậm được miệng.
Trước kia mỗi lúc Tịch Tích Chi chui ra khỏi chăn đều che khăn trên đầu
cho nên khi nàng không che miếng khăn đen rồi đi ra, hiện thân trước mặt rất nhiều người thì tất cả mọi người đều bị dáng vẻ đáng yêu đến mức
chết người của nàng giết chết trong nháy mắt.
Lúc trước thấy khuôn mặt phúng phính của tiểu cô nương đã thấy vô cùng
đáng yêu. Bây giờ lại thêm mái tóc màu trắng bạc càng khiến nàng như
mộng ảo. Nhưng nếu không phải người này chân chân thật thật đứng trước
mặt bọn họ thì nhất định họ sẽ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Nàng bị mọi người nhìn chằm chằm tới mức xấu hổ, bước nhanh về phía An Hoằng Hàn, kéo bàn tay to của hắn qua, trốn sau lưng hắn.
Khoảnh khắc nàng chui ra khỏi chăn cũng đã chuẩn bị đón nhận ánh mắt
khác thường của mọi người. Nhưng không ngờ ánh mắt họ lại quá nóng bỏng
khiến nàng không dám ngẩng đầu nhìn.
Biết tiểu hài tử dễ xấu hổ, An Hoằng Hàn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Làm xong việc rồi? Tất cả thất thần cái gì? Không cần mạng thì trẫm có thể
tiễn các ngươi một đoạn."
Cung nữ thái giáo hoàn hồi lại từ trong khiếp sợ, bị dọa sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ không ngừng.
An Hoằng Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không lên xuống, "Còn
không mau hầu hạ trẫm thay quần áo? Làm trễ chuyện lâm triều thì trẫm sẽ chém đầu các ngươi."
Đây