
n họ ra khỏi hoàng cung
thôi.
Chịu đựng bàn tay ngọc thon thon kia tùy tiện vuốt ve gương mặt mình,
Tịch Tích Chi không dám động một cái, e sợ bọn họ phát hiện ra vật nàng
cất giấu sau lưng. Đến lúc này, Tịch Tích Chi cuối cùng đã tỉnh ngộ,
thật ra An Hoằng Hàn dịu dàng hơn nhiều so với đám nữ nhân này. Ít nhất
không có túm bộ lông nàng không buông làm nàng đau muốn chết.
"Thật có đáng yêu như vậy sao? Nhìn các ngươi xem, làm sao còn có chỗ
nào giống dáng vẻ một vị nương nương?" Một phu nhân xinh đẹp tuổi trên
dưới năm mươi đi hướng bên này hai bước, dường như rất không hài lòng
hành động của mấy vị phu nhân kia.
Nàng mời mấy nàng ta tới Ngự Hoa Viên để thưởng thức hoa Lam Linh chứ
không phải làm cho các nàng ta vây xung quanh con chồn nhỏ. Rất không
thích con chồn nhỏ đổi khách thành chủ, sắc mặt của Thái hậu trở nên
không tốt.
Mấy vị phu nhân tức khắc thu tay lại, không hề giày xéo bộ lông con chồn nhỏ nữa, "Bọn thần thiếp nhìn nó đáng yêu mới không nhịn được sờ sờ nó. Mẫu hậu đừng nóng giận, hoa Lam Linh cần phải được thưởng thức chậm
rãi.”
Khuôn mặt mấy vị phu nhân thay đổi không ngừng nịnh nọt Thái hậu. Họ
không thể vì một con chồn nhỏ liền làm mất mặt mũi Thái hậu. Thái hậu
mời các nàng đến không phải muốn khoe khoang một chút sao? Nếu không làm thỏa mãn lòng hư vinh của Thái hậu thì ở trong hoàng cung bọn họ liền
đừng nghĩ có một ngày thoát khỏi.
Thấy các nàng ta hiểu chuyện như vậy, sắc mặt Thái hậu dịu đi rất nhiều, "Các ngươi xem, chậu hoa kia chính là hoa Lam Linh tiên hoàng ban tặng, trôi. . . . . . Sáng thôi. . . . . ."
Cặp mắt Thái hậu đột nhiên trợn to, "Đóa hoa nở rộ đầu cành này đi nơi
nào!" Thái hậu nổi giận đùng đùng, chất vấn thái giám bên cạnh, "Làm sao lại thế này!"
Hai người thái giám lập tức quỳ xuống, "Nô tài cũng không biết tại sao
có thể như vậy, mới vừa rồi còn ở chỗ này làm sao sẽ đột nhiên không
thấy! Lúc này Ngự Hoa Viên không có ai tới a." Không có người nhưng có một con chồn nhỏ đã tới, cũng đã đủ.
Mặc dù thân thể con chồn nhỏ tuy bé lại không có tính nguy hiểm nhưng năng lực gây họa thì tuyệt đối không thể coi thường.
Mấy vị phu nhân sững sờ giây lát, khi nhìn thấy đầu cành bị bẻ gãy,
không khỏi hướng ánh mắt về phía Thái hậu. Người nào không biết thái hậu nương nương thích nhất chậu hoa Lam Linh này, khi đóa hoa vừa nở đều
mời vài nhóm người đến xem.
Thái hậu đặc biệt sĩ diện, hễ có đồ gì tốt cũng sẽ gây khó dễ một phen.
Bọn họ chỉ là tiểu phi tần trong hoàng cung, từ khi tiến cung đến này
còn chưa được bệ hạ sủng hạnh qua, đương nhiên muốn nịnh bợ vị mẫu hậu
này của bệ hạ thật tốt để được hoàng thượng chú ý.
Sắc mặt Thái hậu không thể đen hơn được nữa, ngón tay nhẹ nhàng vặn chặt cành hoa bị đứt, nổi giận mắng: "Người nào lá gan lớn như vậy, dám lấy
hoa Lam Linh của ai gia xuống! Mấy tên nô tài các người còn không mau đi thăm dò, hỏi xem vừa rồi có ai đã tới Ngự Hoa Viên."
Cành hoa này rõ ràng là bị bẻ gẫy, nếu không có ai tới Ngự Hoa Viên, chẳng lẽ bông hoa còn có thể tự mình biến mất hay sao?
Quét mắt chung quanh mấy lần, mấy người cũng không phát hiện ra bóng
dáng đóa hoa Lam Linh. Ánh mắt Thái hậu dừng ở trên người con chồn nhỏ,
ánh mắt lóe lên một cái, phân phó nói: "Đuổi con chồn kia đi, nhìn xem
đóa hoa có phải ở phía sau nó hay không."
Mặc dù thân hình con chồn nhỏ rất nhỏ nhưng phía sau nó cũng đủ giấu một đóa hoa nhỏ rồi.
Lòng Tịch Tích Chi kinh sợ run rẩy trợn to hai mắt, khó trách người đời
đều nói hoa dại ven đường không thể hái. Xem xem tình thế của nàng hôm
nay vì một đóa hoa liền đắc tội vị hoàng thái hậu này. Thái hậu là ai a! Mẫu thân đại nhân của Hoàng đế, thân phận còn trên An Hoằng Hàn một
bậc. Coi như không có đầu óc suy nghĩ, Tịch Tích Chi đã có thể đoán được kết cục bản thân bi thương đến cỡ nào.
Đã đến nước này, Tịch Tích Chi cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Đặt
mông ngồi lên đóa hoa sau lưng, che chắn thật kín. Chỉ cần nàng bất
động, ai cũng không tìm được bông hoa này. Mặc cho hai nữ nhân đưa tay
đuổi nàng đi, nàng liền bất động không xê dịch nửa phần.
"Mẫu hậu, con chồn nhỏ này đuổi không chịu đi." Hai nữ nhân không còn kế sách. Bởi vì là sủng vật bệ hạ nuôi, họ chỉ khẽ dùng ngón tay đẩy con
chồn nhỏ, không dám dùng sức quá mạnh. Có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, tuy con chồn nhỏ là một súc vật nhưng nó có chỗ dựa là bệ hạ, thân phận tự nhiên không cần nói cũng biết.
"Đồ vô dụng." Nhìn họ không còn dùng được như vậy, Thái hậu mắng ngay tức thì.
Vừa định tự mình ra tay, thái giám bên cạnh đột nhiên hô: "Bẩm báo Thái
hậu, nô tài điều tra, từ sáng nay đến giờ quả thật không có ai tới qua
đình nghỉ mát."
"Không ai tới vậy bông hoa đi nơi nào?" Thái hậu kiềm chế không được
giận mắng, đột nhiên phát hiện gì đó, Thái hậu khom người đến gần Tịch
Tích Chi, chỉ vào móng vuốt con chồn nhỏ, " Cuối cùng ai gia hiểu chuyện gì xảy ra rồi, các người xem móng vuốt nó dính thứ gì! Nhất định là con chồn nhỏ này làm, còn không mau mau bắt nàng lại. Đó là vật tiên hoàng
ban tặng, người nào làm hư tổn