
nhỏ lên chỉ vào An Hoằng Hàn kêu lên hai
tiếng ‘chít chít’. . . . . . [Ngươi'>.
"Ngươi đã được trẫm nuôi thì có chỗ nào trên người ngươi không thuộc về
trẫm?" An Hoằng Hàn túm nâng con chồn nhỏ ôm vào trong ngực, thận trọng
vạch ra bộ lông nó ra, vốn là da thịt mịn màng mà bây giờ không có một
chỗ nào tốt.
Sắc mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng âm trầm, tròng mắt thâm thúy giống như
đầm tối tăm, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm sẽ mặc kệ ngươi bị người khác ăn hiếp?"
Trong lòng Tịch Tích Chi tích tụ lại trăm điều muốn nói lại không nói ra được một câu. Thân thể nằm ngang yên tĩnh nằm trong ngực An Hoằng Hàn.
Người kia là mẹ đẻ của hắn, cho dù nàng bị ức hiếp thì hắn có thể làm
gì, chẳng lẽ làm trái đạo đức tìm Thái hậu gây sự? Tịch Tích Chi cảm
thấy điều đó không có khả năng.
Bị biểu hiện ủ rũ của con chồn nhỏ chọc cho tức giận, An Hoằng Hàn liền
xoay người đi ra ngoài điện. Hắn mới ra khỏi liền phân phó thái giám
nói: "Đi kêu thầy thuốc thú y kia tới cho trẫm."
Thái giám cung nữ nhìn thấy bệ hạ giận lớn như vậy, khúm núm cúi đầu không dám thở mạnh.
An Hoằng Hàn cầm khăn lau bộ lông cho con chồn nhỏ, vì tránh đụng phải
vết thương trên người nó nên động tác của hắn cực kỳ cẩn thận.
Nhìn động tác cùng vẻ mặt chăm chú của An Hoằng Hàn, tròng mắt màu xanh
của Tịch Tích Chi đã ươn ướt. Trừ sư phụ ra chỉ có An Hoằng Hàn đối tốt
với nàng nhất. Có thể ở nơi đất khách quê người gặp được nam nhân ‘ tốt
bụng ’ thực sự là may mắn một đời. Giờ phút này Tịch Tích Chi đã sớm
quên mất lúc trước An Hoằng Hàn trêu cợt nàng như thế nào. Đầu tiên là
tính toán thịt của nàng, sau đó lại mưu tính đến da lông của nàng.
"Lần sau bị khi dễ, trực tiếp nói cho trẫm, trẫm sẽ đòi lại cho ngươi."
Ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn chợt lóe ánh sáng ác độc rồi biến
mất.
Tịch Tích Chi lè đầu lưỡi đỏ hồng ra liến một chút ngón tay An Hoằng Hàn đi qua vết chai trong lòng bàn tay hắn.
Vốn muốn dọa con chồn nhỏ to gan lớn mật này một lần nữa nhưng sau khi
nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cảm động của nó, An Hoằng Hàn dừng lại không
nói. Đôi khi làm chút chuyện cảm động nó càng có thể xuyên qua trái tim
con chồn nhỏ. Đạo lý này giống như một dạng thủ đoạn. Đến một giai đoạn
nào đó nhất định phải cho đám thần tử như sói kia một chút lợi ích ngon
ngọt để bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng cho ngươi.
Thầy thuốc thú ý nghe được tuyên triệu vội vàng theo thái giám chạy đến.
Vừa mới bước vào bậc thềm điện Bàn Long, âm thanh lão thầy thuốc thú y đã truyền đến, "Bái kiến bệ hạ."
Ông cực kỳ thích Vân chồn, từ khi bước vào điện Bàn Long điện, ánh mắt
liền bắt đầu tìm bóng dáng của con chồn nhỏ. Cuối cùng nhìn thấy quả cầu đáng yêu kia ở trên đùi An Hoằng Hàn. Nhưng đồng thời ánh mắt ông cũng
nhìn thấy vết bầm tím khắp người con chồn nhỏ, thất kinh, hô: "Này vết
thương khắp người làm sao có?"
Ông làm nghề y nhiều năm, vết thương như vậy không gạt được Hỏa Nhãn Kim Tinh* của ông vừa nhìn là biết có người cố ý gây nên. (*Hỏa Nhãn Kim
Tinh: đôi mắt vàng lửa như kiểu mắt của Tôn Ngộ Không trong phim Tây Du
Kí ^^)
Vân chồn chỉ là một con thú chưa trưởng thành, ai có thể rat ay ngoan
độc như vậy? Đầu tiên cụ già nhìn An Hoằng Hàn một cái, dù sao vị Đế
Vương này nghe đồn là tàn bạo.
An Hoằng Hàn gợi lên một nụ cười lạnh lùng, "Từ thái y cho rằng do trẫm gây ra?" Từ khi lão nhân vào cung đến bây giờ chưa có nói qua họ của mình. Bỗng
nhiên nghe được An Hoằng Hàn nói ra, hai mắt khẽ trợn to. Xem ra An
Hoằng Hàn đã bí mật điều tra qua ông rồi, điều này cũng khó trách, thái y thường ra vào hoàng cung, nếu thân phận không rõ thì rất dễ tạo ra rối
loạn.
Người đàn ông này làm việc cẩn thận, rất ít để lại cho kẻ địch cơ hội
xoay mình. Ông cũng không nghĩ tới có thể dấu diếm mãi mãi được,"Lão phu làm sao dám hoài nghi bệ hạ?"
Nếu chuyện này thật sự do ngươi làm thì con chồn nhỏ này sợ rằng đã sớm mất mạng.
"Từ thái y, trẫm mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì nhưng ngươi
nhận Hoàng bảng đi vào thì tạm thời chính là thái y nước Phong Trạch.
Nếu như ngươi phải đi, trẫm sẽ không giữ ngươi. Nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại trong cung thì phải tuân thủ quy củ hoàng cung, trẫm chắc chắn đối
đãi với ngươi như khách quý." An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cái trán
con chồn nhỏ, lạnh going uy nghiêm mười phần nói.
Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, lão đầu này quả nhiên có lai lịch lớn,
không biết là thần thánh phương nào? Ông ta đối thoại trôi chảy với An
Hoằng Hàn, không thấy chút sợ sệt nào, trong xương cốt lại mang theo vân đạm phong khinh, dường như trời long đất lở ông cũng có thể cười đối
mặt.
Chít chít. . . . . . [Các ngươi đừng chỉ cố nói chuyện phiếm, ta cả người thương tích đây nè'>.
Móng vuốt đâm trọc An Hoằng Hàn nhằm thu hút sự chú ý của hai người.
Nàng còn là con chồn bệnh đang nằm sấp này các ngươi không thể không có
tim phổi như vậy được, cho dù muốn nói chuyện phiếm thì cũng đợi xem
bệnh xong cho nàng mới tiếp tục chứ.
Móng vuốt Tịch Tích Chi không sắc nhọn móng vuốt cũng không bén nhọn,
đâm vào da mềm còn tạm được