Old school Easter eggs.
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326001

Bình chọn: 7.00/10/600 lượt.

c lúc ấy chỉ dùng hai chữ “ngoan độc” (10)để hình dung.

(10)Ngoan độc: chỉ đồng thời bao gồm tất cả nham hiểm, âm mưu xảo quyệt, độc ác, tàn nhẫn.

"Trẫm chưa từng coi hắn là đệ đệ." Một người tùy ý làm bậy lại tham sống sợ chết không có tư cách làm đệ đệ hắn.

Ở trong mắt hắn, không có huynh đệ, chỉ có kẻ địch. . . . . .

Mà toàn bộ lời nói ấy đều do người phụ nữ đối diện đây dạy.

"An Hoằng Hàn. . . . . . Ngươi thật độc ác! Thật độc ác!" Thái hậu như

bị đứt dây thần kinh, vừa khóc vừa cười, nước mắt chảy đầm đìa, "Ai gia

vì hạo nhi diệt trừ nhiều thế lực như vậy cuối cùng không ngờ lại tiện

nghi Bạch Nhan Lang(11) là ngươi. Tại sao ngươi đã biết chuyện về ly

rượu độc năm đó mà còn không trừ bỏ ai gia?"

(11)Bạch Nhãn Lang: con sói mắt trắng, ý chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác.

Nghe được ba chữ ‘ Bạch Nhãn Lang ’, Tịch Tích Chi vung móng vuốt hướng

phía thái hậu. Nếu An Hoằng Hàn là Bạch Nhãn Lang thì người làm mẫu hậu

như nàng ta lại nên làm cái gì! Hổ dữ không ăn thịt con, mà nàng ta lại

có thể nhẫn tâm ra tay với chính con ruột của mình.

So với lúc Thái hậu hành hạ, nàng càng thấy tức giận hơn, Tịch Tích Chi

không để ý An Hoằng Hàn đang đè nàng, thân thể nhỏ bé nhằm thẳng hướng

Thái hậu.

Một màn bất ngờ này làm hai người không kịp ứng phó.

Khi thân thể con chồn nhỏ sắp đập vào người Thái hậu, một bàn tay to

vững vàng tiếp được nàng, ôm lại nàng trở về trong ngực, "Ngươi muốn

dùng trứng chọi đá sao? Đụng vào như vậy rốt cuộc ngươi bị thương hay bà ta bị thương?"

Mặc dù lúc An Hoằng Hàn tức giận có nói lời khó nghe nhưng phần lo lắng

chân thành trong dó không hề giả. Cứ đụng vào như vậy, chỉ sợ Thái hậu

không bị thương mà có thể nàng sẽ phải nằm mấy tháng không xuống được

giường.

Nàng thay An Hoằng Hàn cảm thấy không đáng giá, không biết khi còn bé

hắn vượt qua như thế nào, phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới ngồi lên

ngôi vị hoàng đế vạn người ngưỡng mộ.

Nhìn bộ dáng tức giận của con chồn nhỏ rất đáng yêu, trái tim lạnh lẽo

của An Hoằng Hàn dần dần tan chảy. Xoa phần lông che trán con chồn nhỏ,

An Hoằng Hàn quay lại nhìn về phía Thái hậu, nói: "Năm đó không có diệt

trừ ngươi, đó là bởi vì ngươi không có ý nghĩa với trẫm. Ngươi có hay

không đều không quan trọng. Nhưng ngươi sai ở chỗ không nên đụng vào thứ gì của trẫm!”

Hắn nâng con chồn nhỏ lên, mở ra lông tơ rậm rạp của nàng, làm lộ ra mảnh thịt tím bầm nhìn thấy mà ghê người.

"Trẫm mặc kệ vì sao ngươi ức hiếp nàng, tóm lại, tối nay món nợ này trẫm sẽ đòi lại!" Chậm rãi nâng tay phải lên, An Hoằng Hàn búng tay tạo ra

hai âm thanh nhẹ nhàng vang vọng bên trong đại điện.

Cùng lúc đó, hai bóng đen xông vào từ ngoài cửa sổ mở rộng.

"Tham kiến bệ hạ." Hai người nam tử mặc cẩm bào màu đen quỳ một chân trên mặt đất.

Bọn họ cầm theo một quả kim bài điêu khắc Hùng Ưng trong bàn tay phải.

"Ảnh Vệ. . . . . ." Thái hậu không thể tin được nhìn khối kim bài kia,

lại quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn, không ngừng lắc đầu, nói: "Không thể nào. . . . . . Tiên hoàng làm sao sẽ giao lại Ảnh Vệ cho ngươi?"

Đoạn thời gian Tiên hoàng qua đời đó là do nằm lâu trên giường rồi không dậy nổi. Người khác không biết vì sao, chẳng lẽ Thái hậu còn không biết nội tình(12)? Năm đó, An Hoằng Hàn cấu kết với thái y trong cung, bỏ

chất độc mãn tính(13) vào trong chén thuốc của tiên hoàng, khiến tiên

hoàng từng bước một đi đến tử vong.

(12)Nội tình: ý nói nguồn gốc sâu xa, lí do bên trong đó.

(13)Chất độc mãn tính: thuốc độc phát tác chậm đến khi phát tác thì -hehe- đi tong)

Hoàng thất có rất nhiều bí mật không muốn người biết, một cái trong đó

chính là bí mật bồi dưỡng chín mươi chín Ảnh Vệ. Nhóm Ảnh Vệ này chính

là tinh anh trong tinh anh, mỗi người võ công cao tuyệt, mặc dù không

thể nói thiên hạ vô địch nhưng ít ra cũng có thể lấy một địch một trăm.

An Hoằng Hàn thuận lông con chồn nhỏ, nhíu mày lạnh lùng nói: "Có gì

không thể? Muốn từ trong miệng một người biết bí mật có rất nhiều phương pháp giống như hành hạ một người cũng có nhiều biện pháp kẻ không hết.

Thái hậu, ngươi nói thử xem, trẫm hành hạ ngươi như thế nào để báo thù

con chồn nhỏ?"

Tâm tình An Hoằng Hàn không chút gợn sóng, nhẹ nhàng nói ra.

Con chồn nhỏ nháy mắt mấy cái, tối nay không phải nàng đã biết được quá

nhiều chuyện? Sống ở trong hoàng thất, người biết càng ít bí mật thì

sống được càng lâu. Những lời này của An Hoằng Hàn tối nay khiến một lần nữa Tịch Tích Chi lại có nhận thức mới về hoàng cung.

Hoàng cung không đáng sợ, đáng sợ là lòng người khó đoán. Mỗi người ở

đây ôm đủ loại mục đích, sống ở trong tranh đấu, cuối cùng tự mình lạc

hướng.

Thái hậu run rẩy lùi về phía sau. Đứa con này là do nàng sinh, đương

nhiên nàng hiểu biết rõ thủ đoạn của hắn. Phàm là người rơi vào trong

tay hắn, chết vẫn còn dứt khoát, ngộ nhỡ sống không bằng chết bị giữ lại một hơi thở đó mới là điều thảm nhất .

"Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ làm cái gì với ai gia! Dù thế nào ai gia

cũng là mẫu thân ruột thịt của ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ người đời

chỉ trích?