
uốt, ánh mắt chuyển qua nghiên mực, nhìn khối mài mực, dùng móng vuốt nhỏ đặt lại gần cầm thử. Nàng vẫn đảm
nhiệm được nhiệm vụ đơn giản này.
Lâm Ân bị tước đoạt công việc hoảng loạn trong nháy mắt, không hổ là bệ hạ, biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.
"Bệ hạ, thái giám trông coi Thanh Nguyên Trì xử trí như thế nào?" Lâm Ân vung nhẹ phất trần, cúi đầu bẩm báo.
Xem hành động giữa bệ hạ cùng Vân chồn liền biết nó chắc chắn không bị
tránh tội, như thế người gặp tai nạn chính là đám thái giám ở Thanh
Nguyên Trì.
"Bệ hạ tha mạng a, bọn nô tài đã tận tâm tận lực, mọi chuyện đều do Vân
chồn gây ra, không liên quan đến chúng nô tài." Thái giám cầm đầu kêu
cha gọi mẹ, mấy thái giám còn lại thấy thế cũng đều kêu gào theo.
Âm thanh the thé vang khắp cả đại điện.
An Hoằng Hàn không phải người dễ gạt, mặc thái giám kêu gào cũng không
bố thí cho một cái nhìn. Ngược lại hắn đi hỏi hai người cung nữ đi theo
con chồn nhỏ, "Các ngươi vào Thanh Nguyên Trì có thấy thái giám trông
giữ cửa?"
Ý định của đám thái giám không thể lừa gạt được An Hoằng Hàn hay nói
cách khác cả hoàng cung này đều có tai mắt của hần. Chỉ cần là chuyện
hắn muốn biết thì trong thời gian một ly trà đã tra rõ ràng chân tướng
sự tình.
Hai cung nữ đều sửng sốt, "Không có. . . . . . Không có."
Họ chạy tới Thanh Nguyên Trì thì nơi đó không có bất kỳ ai. Họ nhìn thấy vậy mới định lén lút chạy vào mang con chồn nhỏ ra. Nhưng khi tìm thấy
con chồn nhỏ thì các nàng đã thấy nó bắt được một con cá Phượng Kim Lân.
Tất cả thái giám quỳ trên đất càng liều mạng khóc lớn hơn.
An Hoằng Hàn giận dữ không kềm được vỗ bàn, "Đều câm miệng cho trẫm, người nào còn khóc, trẫm liền cắt đầu lưỡi người đó."
Hắn quát một tiếng khiến cả đại điện an tĩnh lại trong nháy mắt.
Tịch Tích Chi cách hắn gần nhất nên tiếng nói khí phách nghiêm nghị chấn động cả màng nhĩ làm nàng hoa mắt chóng mặt.
An Hoằng Hàn lại tao nhã ngồi thẳng người, âm thanh như gió lạnh mùa
đông, lạnh cóng khiến toàn thân người khác lạnh toát, “Nếu không phải
các ngươi tự tiện rời vị trí, Vân chồn có thể dễ dàng chạy vào sao? Các
ngươi thấy công việc Thanh Nguyên Trì thoải mái, lén lút chạy đến chỗ
không người đánh bạc còn tưởng rằng trẫm không biết sao?"
Trong hoàng cung rất nhiều người đục nước béo cò nhưng An Hoằng Hàn cũng không thích quản lý loại chuyện nhỏ này. Nếu không gây rối thì hắn đều
mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng một khi chuyện này đến tai hắn thì đừng nghĩ lừa dối qua mắt được. Mấy tên thái giám ngày càng khóc to, cúi lạy dập đầu liên hồi "Bệ hạ tha mạng, nô tài biết sai rồi, cầu xin bệ hạ tha mạng . . . . . ."
"Đều do bọn nô tài không phân biệt được nặng nhẹ, tự tiện rời vị trí mới gây ra hỗn loạn, cầu xin bệ hạ tha mạng."
Hơn mười người thái giám khóc lóc, tiếng dập đầu vang vọng khắp đại
điện. Âm thanh the thé hỗn hợp lan tràn một khoảng, gây chói tai đến mức khiến mọi người chỉ muốn bịt lỗ tai.
Trong hoàng cung, nơi có thể chơi đùa rất ít, mỗi ngày ngoài việc đám
thái giám này nuôi nấng cá Phượng Kim Lân thì thời gian còn lại đều nhàn rỗi không việc gì làm. Bọn họ biết ao Thanh Nguyên không có nhiều người dám đi vào nên mới nổi lên ý định bí mật tụ tập với nhau để đánh bạc.
Nếu trước đó bọn họ phát hiện có người xông vào ao Thanh Nguyên thì kết quả đã nhất định không như vậy.
"Thời gian của trẫm không phải dùng để nghe các ngươi giải thích." An
Hoằng Hàn vỗ về bộ lông con chồn nhỏ buộc nàng phải nằm trên đùi của
hắn.
Một động tác đơn giản lại mang đến cho Tịch Tích Chi cảm giác ấm áp. Đầu nhỏ thò ra nhìn xuống phía dưới, đám thái giám đang dập đầu đến chảy
máu, mặt mũi trắng bệch không còn giọt máu.
Trong nháy mắt nàng quyết định ăn con cá kia, nàng đã nghĩ đến kết quả
sau này. Ngay từ đầu, nàng đã chuẩn bị tâm lí chờ sau khi “gạo nấu thành cơm” (1) rồi khuyên An Hoằng Hàn bỏ qua cho đám thái giám, còn một mình chịu trách nhiệm. Không ngờ An Hoằng Hàn không nói một chữ nào đến lỗi
lầm của nó, ngược lại còn truy cứu trách nhiệm sao nhãng của đám thái
giám.
(1)Gạo nấu thành cơm: trong này ý nói, cứ ăn vào bụng rồi tính
"Kéo xuống chém." An Hoằng Hàn trừng trị người phạm sai lầm chỉ có hai cách. Một là chết. Hai là sống không bằng chết.
Cho tới hôm nay chỉ có sủng vật Vân chồn có thể chọc giận An Hoằng Hàn mà vẫn còn bình yên vô sự sống trên đời.
Lâm Ân đi hai bước, quay sang Ngô Kiến Phong nói: "Ngô thị vệ, chuyện này giao cho ngươi."
Thân thể đám thái giám bò lổm ngổm trên sàn, nước mắt đẫm ướt cả khuôn
mặt trông như loài chó bò trên mặt đất lúc bình thường, họ muốn bò đến
trước mặt An Hoằng Hàn cầu xin tha thứ.
Khuôn mặt An Hoằng Hàn không chút biểu cảm, thờ ơ nhìn hành động của đám thái giám.
Tịch Tích Chi chưa từng nghĩ đến hắn máu lạnh đến vậy, chuyện này nàng
cũng có mấy phần trách nhiệm. Huống chi, tội của bọn họ cũng không quá
lớn chỉ là lười biếng trốn đi đánh bạc mà thôi. Nàng thậm chí cho rằng
cách An Hoằng Hàn xử phạt nô tài quá mức nghiêm khắc.
Mạng sống chỉ có một, mỗi người đều có quyền sinh tồn trên đời. Chỉ vì
một lỗi nhỏ