
iện Bàn Long.
Nàng không biết rằng, lúc nàng vừa rời khỏi, người trên giường đã sớm mở mắt..
Tất cả hành động kỳ quái của con chồn nhỏ đều bị An Hoằng Hàn thu vào
đáy mắt, hắn nửa ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa chính, nở nụ cười nhạt
không dễ phát hiện. Càng ngày càng trở nên thú vị. . . . . .
Một con chồn nhỏ chỉ hiểu tiếng người nào có công việc gì mà bận rộn như vậy? Trong chiếc lắc tay có tà khí, nó biết. Người nào có thể nhìn thấy tà khí, nó cũng biết. Hơn nữa lúc trả lời vấn đề, con chồn nhỏ không
chút nào phải suy tính hay do dự, dường như trả lời những vấn đề này rất dễ dàng đối với nó.
Con chồn nhỏ mới chỉ được sinh mấy tháng, cho dù thông minh thì những
chuyện này không thể không cần thầy dạy cũng biết. An Hoằng Hàn lấy một
cái áo khoác phủ thêm lên người, không làm kinh động bất luận kẻ nào, im hơi lặng tiếng từ cửa sổ biến mất ở trong đêm đen.
Biết càng nhiều bí mật hoàng cung, Tịch Tích Chi càng cảm giác không an
toàn. Nói thẳng ra, bây giờ nàng sống phụ thuộc vào An Hoằng Hàn. Nếu
đến một ngày An Hoằng Hàn không còn hứng thứ nàng nữa thì Tịch Tích Chi
nàng cũng không còn đường sống để đi.
Trong thân thể nàng không có một chút linh khí bảo vệ, muốn lấy tính
mạng nàng dễ như trở bàn tay. Trong hoàng cung, linh khí trong ao Thanh
Nguyên là dư thừa nhất, cho nên thừa dịp đêm tối, Tịch Tích Chi chạy
chậm trên con đường đến thẳng ao Thanh Nguyên để sớm tu luyện. Hiện giờ
khôi phục lại linh khí mới là chuyện tình cấp thiết nhất. Lần trước nàng vào thanh nguyên trì rất dễ dàng là do thái giám trông
chừng lỏng lẻo. Tịch Tích Chi núp trong bóng tối, lén lút chạy đến cạnh
bụi tre, nhìn về phía cổng ao Thanh Nguyên.
Hai thái giám đứng một phải một trái canh cửa chính, thỉnh thoảng tay đưa vỗ miệng ngáp.
Trừ chỗ ngoài cổng chính có treo một chiếc đèn lồng chiếu sáng thì những chỗ khác đều tối đen như mực.
Tịch Tích Chi nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném hướng ngược lại nơi nàng
đứng, hòn đá vừa vặn đập xuống chỗ đối diện bụi tre. Bụi tre lao xao lay động . . . . . .
Tinh thần hai thái giám run lên, "Có động tĩnh, đi qua xem."
Trời ban đêm đen thui, bụi trúc bên kia không một tia ánh sáng. Hai thám giám không ai dám một mình đi qua, một người đi trước một người theo
sau xách đèn lồng từ từ đi đến kiểm tra.
Thừa dịp bọn họ không để ý, Tịch Tích Chi hưng phấn dùng hết sức chạy
như bay vào ao Thanh Nguyên. Nàng vừa bước vào ao Thanh Nguyên liền cảm
thấy cả người linh hoạt gấp bội, từng tia linh khí vây quanh cơ thể
nàng.
Có thể do linh khí toàn thân bị vét cạn nên Tịch Tích Chi càng thêm nhạy cảm với những tia linh khí. Từng tia linh khí như hiện hình quanh tròn
xung người nàng. Càng tới gần ao, linh khí càng trở nên tinh khiết tràn
đầy.
Tịch Tích Chi vui sướng hít sâu hai hơi, bộ dáng hưởng thụ đi đến gần ao nước nhìn. Ánh trăng phản chiếu trên mặt ao tỏa ra từng gợn sóng ánh
sáng màu bạc, cá Phượng Kim Lân vẫy đuôi càng nhìn càng thấy lấp lánh
ánh sáng trăng làm tăng thêm một phần xinh đẹp.
Ngồi ở trên bãi cỏ xanh, Tịch Tích Chi tụ khí vào đan điền, thả lỏng toàn thân hấp thu linh khí vào cơ thể.
Linh khí dưới ao nước đột nhiên thay đổi phương hướng, một bộ phận lớn
mạnh mẽ lao tới chỗ con chồn nhỏ. Bằng ánh mắt người thường không thể
nhìn thấy, từng tia từng tia chui vào thân thể Tịch Tích Chi.
Mỗi khi tu luyện, Tịch Tích Chi đều rất chuyên tâm. Dù bốn phía gió thổi cỏ lay động cũng không liên quan gì tới nàng.
An Hoằng Hàn mặc trên người chiếc áo khoác màu xanh dương, không mang
theo bất kỳ thái giám thị vệ, đi theo sau con chồn nhỏ tới cổng ao Thanh Nguyên. An Hoằng Hàn không phải người tu tiên, nhưng cũng từng tiếp xúc qua vài hòa thượng đạo sĩ. Dù nhiều hay ít, hắn cũng có chút hiểu về
chuyện đó.
Nhìn thấy hành động khác thường của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn tự giễu
cười mỉa, thế nhưng mình lại chẳng hay biết gì lâu như vậy. Khó trách
con chồn nhỏ nghe hiểu được tiếng người, thì ra nó là đã sớm mở ra Linh
Khiếu(1).
(1)Linh Khiếu: ý là có ý thức, biết suy nghĩ, được hiểu là mở mang về đầu óc, trí tuệ, biết nhận thức.
Hai thái giám đi dọc theo bụi tre tìm một vòng không thu được tin tức
gì, vừa định quay trở lại tiếp tục canh giữ cổng ao thì nhìn thấy một
bóng người từ xa đi đến.
"Xem ngươi còn tránh đi đâu, đêm khuya mò mẫm dám chạy đến đây đi dạo!
Ngươi là người chỗ nào mà dám đến ao Thanh Nguyên. Cẩn thận không ta báo tổng quản Lâm làm theo luật lệ chém đầu ngươi." Thái giám nói chuyện có chút tức giận, vội vả chạy đến hướng đó.
Một tên thái giám khác dụi dụi mắt, kêu lên, "Tham kiến bệ hạ."
Hai đầu gối quỳ bụp xuống đất, sợ đến tóc thẳng dựng đứng. kéo lấy tên thái giám kia, ấn hắn cùng hành lễ.
An Hoằng Hàn chậm rãi dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng như có thể đóng băng
mọi thứ trong nháy mắt. Vì chuyện con chồn nhỏ gạt hắn, tối nay tâm tình hắn vốn không tốt, lúc này thậm chí có người dám đụng vào đầu đao, An
Hoằng Hàn đi ngược lại về phía thái giám kia, "Muốn đầu trẫm? Lá gan
không nhỏ đó."
Đồng thời, An Hoằng Hàn bất ngờ lấy khí thế sét đánh không kị