
ông giận dữ nhưng toát ra uy nghiêm,
cặp mắt sắc bén quét về phía lão nhân, trầm giọng nói: "Lão đã sớm biết
được, tại sao vẫn không nói cho trẫm? Nếu không phải trong lúc vô tình
trẫm phát hiện ra thì không biết bí mật này sẽ bị chôn giấu bao lâu."
Giọng An Hoằng Hàn nói cũng không lớn, hoặc có thể nói, hắn sợ đánh thức con chồn nhỏ trong ngực, cố ý giảm thấp giọng điệu. Nhưng sự lạnh lẽo
trong lời nói vẫn khiến người ta cảm nhận được rõ ràng.
Lão giả không chút nào khiếp sợ, như cũ biểu lộ bộ dạng bình thản ung
dung, khóe miệng duy trì một nụ cười hòa ái, "Có cái gọi là Thiên Cơ Bất Khả Lậu, lão phu làm sao dám không vâng theo ý ông trời chứ? Hơn nữa,
coi như lão phu nói thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ bệ hạ sẽ vì con chồn kia tu tiên liền hạ quyết tâm đuổi đi nó?"
Ánh mắt lão nhân họ Từ chưa có mù, hai tháng nay ông sống ở trong hoàng
cung, bệ hạ sủng ái mọi điều với con chồn nhỏ đều bị ông xem vào trong
mắt.
Một con chồn nhỏ đáng yêu lại đường đường lấy được sự cưng chiều của hoa đế nước Phong Trạch? Ngay đến quý phi cũng không có phúc phận đó mà rơi toàn bộ lên thân con chồn nhỏ. Chẳng lẽ thói đời thay đổi? Một đám nữ
quyến xinh đẹp như hoa còn không đánh lại được một sủng vật đầy lông lá
là con chồn nhỏ?
An Hoằng Hàn đã mang theo cơn giận dữ, hắn nhìn chằm chằm vào mắt lão nhân như có thể toát ra ngọn lửa.
"Tu tiên thì thế nào? Chỉ cần cái gì là của trẫm thì đừng hòng nghĩ chạy ra khỏi lòng bàn tay trẫm. Dùng năng lực của lão nói cho trẫm biết. . . . . .lai lịch của con chồn nhỏ là gì?" Lời nói của hắn bình tĩnh không
chút phập phồng mang theo băng hàn lạnh thấu xương.
"Thứ lỗi cho lão phu không thể trả lời, ý trời đã an bài như vậy, chúng
ta hãy thuận theo tự nhiên thì tốt hơn." Vẻ mặt lão đầu họ Từ như lúc
thường, ông lắc đầu một cái, không nói một chữ về vấn đề này.
Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lùng nheo lại, "Ngươi không sợ trẫm sẽ giết chết ngươi?"
Kèm theo những lời này là bầu không khí tỏa ra sát khí. Cho dù lão nhân gặp qua nhiều sự việc sóng to gió lớn nhưng vẫn bị khí
thế của An Hoằng Hàn khiến bị kinh sợ. Nhưng ông cũng là người cố chấp,
ông cắn chặt răng không chịu nói.
"Bệ hạ giết lão phu, chẳng lẽ muốn gây ra chiến tranh giữa hai nước?"
Lão nhân họ Từ lần đầu tiên tự khai rõ thân phận để lấy lợi thế cho bản
thân.
Ngược lại, An Hoằng Hàn cười lạnh, "Trẫm có gì phải sợ?"
Tính tính An Hoằng Hàn háo chiến, thủ đoạn tàn nhẫn, đã từng khơi lên
mấy lần chiến tranh xâm lược, chính để đem lãnh thổ quốc gia đó đem vào
khối bản đồ nước Phong Trạch.
"Bệ hạ, hai nước khai chiến thì đối với một quốc gia nào cũng không có
chỗ tốt. Chúng ta đều lùi một bước như thế nào?" Vì đại cục suy nghĩ,
lão nhân họ Từ nói: "Năng lực lão phu không thể hiểu hết ý trời, chuyện
biết được nhất định có hạn. Huống chi lão phu không phải con dân nước
Phong Trạch, cũng không thuộc sự cai quản của bệ hạ."
An Hoằng Hàn nghiêm mặt, liếc nhìn ông nói: "Mặc dù lão không phải người nước Phong Trạch nhưng nơi lão đang đứng chính là quốc thổ nước Phong
Trạch. Vậy thái y Từ nói xem, trẫm có quyền trị tội lão hay không?"
Chỉ cần lão ở trên mảnh đất nước Phong Trạch thig không có chuyện gì hắn không thể làm chủ.
Tùy tiện tạo một tội danh cho lão nhân họ Từ thì lão không thể không
phải chết. Cho dù giết ông ta sẽ phá vỡ bang giao giữa hai nước, nhưng
chuyện mà An Hoằng Hàn làm từ trước đến nay không hề tiếc phải trả giá
cao.
"Bệ hạ, ngài là vua một nước, chẳng lẽ chỉ vì ham muốn của bản thân liền không chú ý đến sự sống chết của dân chúng? Chiến tranh chỉ đem đến sự
tha hương cầu thực, nhà tan cửa nát cho dân chúng." Lão nhân họ Từ hết
sức khuyên bảo, nhưng cũng sợ thật sự chọc giận An Hoằng Hàn nên cố gắng không mở miệng nói về chuyện kia.
"Ít thuyết giáo mấy từ nhân nghĩa anh hùng ấy cho trẫm đi, trẫm chỉ hỏi
lão. . . . . . Con chồn nhỏ cái lai lịch gì?" An Hoằng Hàn tức giận muốn đập bàn, bàn tay chỉ thiếu chút là rơi vào trên thư án, lại mạnh mẽ
dừng lại giữa không trung.
Hắn nhìn thoáng qua con chồn nhỏ đang nằm trên đùi, thấy nó đang ngủ say, chậm rãi thu hồi chưởng lực.
Lão nhân họ Từ cười rung cả bộ râu, "Bệ hạ, lai lịch của con chồn nhỏ
thật sự quan trọng đến vậy? Ngài cũng nói rồi đó, coi như con chồn nhỏ
tu tiên thì ngài cũng sẽ không dễ dàng thả nó rời đi. Không bằng chúng
ta đổi sang một chuyện khác, nói một chút về chuyện tương lai của ngài
và con chồn nhỏ?"
Đa số khó có thể nắm giữ được người tu tiên trong tay, bởi vì bọn họ
hoặc là thích ẩn cư rừng núi không hỏi đến việc ở đời; hoặc là kiêu ngạo không chịu gò bó thích lưu lạc trong giang hồ.
Vấn đề này thành công hấp dẫn sự chú ý của An Hoằng Hàn, chuyện đã qua sao có sức hút bằng chuyện tương lai sắp xảy ra?
"Lão nói." Hai chữ đã tuyên bố quyết định của An Hoằng Hàn.
Lão nhân họ Từ thở phào nhẹ nhõm, "Lời tiên đoán trước khả năng cuối
cùng cũng có hạn, lão phu chỉ có thể đem chuyện biết nói cho bệ hạ, xin
bệ hạ chớ trách."
An Hoằng Hàn gật đầu với ông, nhưng trong lòng ‘hừ’ lạnh một tiếng. Lão
nhân này cũng không