Ring ring
Đường Uyển Sống Lại

Đường Uyển Sống Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324474

Bình chọn: 8.00/10/447 lượt.

úng là mau tay mau chân.

Đường Uyển hơi sững sờ, rồi lại cười. “Mẹ, chắc Sơn Âm không ai

dám mạo hiểm gả con gái vào nhà họ Lục nên Đường phu nhân đành đi xa

thật xa, tới chỗ không ai biết danh tiếng ‘mẹ chồng độc ác’ của bà ta để kiếm con dâu đây? Nếu nhà họ Phùng đính hôn rồi lại giải trừ hôn ước

lần nữa, tiếng xấu của bọn họ chắc chắn còn lan đến tận Tiễn Đường”.

“Nhà họ Lục vì mấy vụ lùm xùm trước đây huyên náo đâu tìm thấy

nhà nào môn đăng hộ đối, có con dâu vừa lòng Đường phu nhân, nhà họ

Phùng xem ra là mắc mưu, bị lừa rồi”. Nói đến đây, Hồ phu nhân liền bật cười. “Hôm nay Trịnh phu nhân cũng đi nhà họ Dương dự tiệc, nhà mẹ đẻ của bà

ấy ở Tiễn Đường, chẳng xa lạ gì với nhà họ Phùng. Bà ấy kể tiểu nương tử nhà họ Phùng cũng nổi tiếng ở Tiễn Đường lắm, mặt mũi cô nàng không xấu xí, thậm chí có vài phần nhan sắc, nhưng vì cô nàng là con gái út Tôn

phu nhân nhà họ Phùng già rồi mới cầu được, trên có bốn anh trai, từ nhỏ đã được nuông chiều vô độ, tính tình ngang bướng hù chết người, là loại tính tình ai không theo liền lật bàn giương oai đó. Năm nay cô ta đã

mười chín tuổi rồi, nhưng vì ‘danh tiếng’ đó nên chưa có chàng trai nào

dám lên cửa cầu hôn, không ngờ nhà họ Lục giải trừ hôn ước với nhà họ

Vương xong lại đính hôn với nhà họ Phùng”.

Nói cách khác, cuộc hôn nhân này vô cùng quan trọng với cả hai nhà

Lục Phùng. Đường Uyển không nhịn được bật cười, tiểu nương tử nhà họ

Phùng gả vào rồi, cái khác không nói, chỉ riêng nói nhà họ Lục chắc chắn không còn lạnh lẽo buồn tẻ nữa nha.

“Trịnh phu nhân kể mà lắc đầu liên tục, nói Đường phu nhân chắc

bị chuyện nhà họ Vương từ hôn tức đến hỏng đầu rồi, dám đính hôn với nhà họ Phùng, phải biết là bốn anh trai của tiểu nương tử nhà họ Phùng cực

kỳ yêu thương em gái đến tận xương tủy, tính tình của cô ta hoàn toàn do cha mẹ và các anh nuông chiều mà thành, chỉ cần cô nàng ở nhà họ Lục

không hài lòng cái gì, các anh của cô nàng thể nào cũng đến phá cửa nhà

họ Lục…”. Hồ phu nhân sung sướng khi người gặp họa, cười mỉa. “Nhà họ Lục xem ra lại sắp náo nhiệt nữa”.

“Mẹ, mẹ xem này”. Đường Uyển đưa bản vẽ trên tay cho Hồ phu nhân.

“Tam nương vẽ tranh sao?”. Hồ phu nhân trước cười trêu ghẹo

một tiếng, sau đó mới tiếp nhận bản vẽ, vừa mở ra Hồ phu nhân liền lắp

bắp kinh ngạc, lập tức cuộn nó lại, rồi hỏi. “Tam nương, này là…”.

“Mẹ, không phải mẹ nói con và chị dâu cả chuẩn bị quà mừng năm

mới cho Đại bá phụ, Tam thúc và nhà hai chị dâu sao? Con thấy danh mục

quà tặng năm ngoái chủ yếu là đồ ăn đặc biệt, quần áo thêu cho nữ quyến, bình hoa, chén đĩa, bộ ấm chén trà hoặc tranh chữ lâu năm, vân vân,

trong đó tương đối quý trọng chính là tranh chữ”. Đường Uyển cười khanh khách. “Nhưng mà con nhìn rồi, vài thứ kia không có gì đặc biệt cả, chắc chắn không

thể khiến người ta yêu thích chẳng buông tay được. Con nghe chị dâu cả

nói chiếc bình hoa men ba năm trước đây chúng ta tặng cho nhà Tam thúc

làm quà cưới lại được gia đình Đại bá tặng làm quà mừng năm mới…”.

Hồ phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, lại không

biết nên nói gì cho phải, quà nhà mình tặng đi, dạo qua một vòng bên

ngoài lại bay về kho nhà mình, chuyện như vậy thật ra không hiếm, chẳng

qua khi nhận khiến người ta dở khóc dở cười mà thôi.

“Con nghĩ đồ cứ tặng tới tặng lui cũng không hay, ai biết đồ này

có phải do nhà khác từng tồn kho hay không, cho nên con vẽ mấy bộ bình

hoa, chén đĩa, ấm tách kiểu dáng mới lạ suốt hai ngày nay. Một bộ là hoa mẫu đơn đón xuân, một bộ là cá đùa hoa sen, một bộ lá phong thu đỏ, còn một bộ là mai hồng trong tuyết”. Đường Uyển giải thích. “Bởi

vì muốn luyện tay nên con chuẩn bị lễ mừng năm mới sớm hơn mọi năm nửa

tháng, con nghĩ nửa tháng hẳn là đủ để bọn họ chiếu theo bản vẽ của con

làm mỗi dạng một bộ. Dùng bạc chế ra là tốt nhất, sẽ không quá quý

trọng, nhưng cũng không quá keo kiệt, được điểm ở vẻ độc đáo mới mẻ”.

Hồ phu nhân càng nghe Đường Uyển nói, trên mặt ý cười càng đậm, chờ nàng nói xong bà liền cười hỏi. “Ngọc Trân nói sao? Các con bàn bạc qua chưa?”.

“Đương nhiên đã bàn rồi ạ, sao con có thể chưa nói gì với chị dâu cả đã vội chạy đến tìm mẹ chứ, đó chẳng phải là thiếu tôn trọng chị dâu cả sao”. Đường Uyển cười giận một tiếng, sau đó nói. “Chị nói

chủ ý của con không tồi, nhưng vì so với năm ngoái quà năm nay to hơn

một chút, nên hỏi cả ý mẹ nữa, xem mẹ có gì nhắc nhở không. Bây giờ chị

đang kiểm kê hoa quả khô trong kho, bận không dứt ra được nên bảo con

đến nói với mẹ”.

“Mẹ thấy cái này không tồi”. Hồ phu nhân gật đầu tán thưởng, biết Uông Ngọc Trân là cố ý để Đường Uyển tự mình nói với bà, để bà

hiểu Đường Uyển vô cùng dụng tâm cho việc chuẩn bị quà mừng năm mới, bà

cười. “Cứ theo lời con đi, mấy thứ này hay do mới mẻ độc đáo, mẹ

nghĩ nhà ai nhận được quà này đều sẽ vui mừng, không nỡ tặng nó cho nhà

khác đâu”.

“Con cũng nghĩ như vậy”. Đường Uyển cũng cười. “Con còn

nghĩ mình nên in một dấu ghi là ‘Sơn Âm – Đường gia’ ở chỗ không quá lộ

cũng không quá dễ bỏ qua, người ta sẽ biết là nhà chúng ta cố ý làm ra

làm quà tặng, miễn