Pair of Vintage Old School Fru
Đường Uyển Sống Lại

Đường Uyển Sống Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324523

Bình chọn: 10.00/10/452 lượt.

cho bọn họ làm giả”.

“Hay”. Hồ phu nhân gật gù, nhưng bà nghĩ hơn thế – có nên

khiến người ta biết mấy thứ này đều do Đường Uyển nghĩ ra, cho họ biết

con gái của bà có tài cỡ nào không?

“Vậy con đi chuẩn bị”. Ý tưởng của nàng chẳng những được Hồ

phu nhân tiếp thu lại còn được tán thưởng, Đường Uyển vui vẻ trong lòng

rất nhiều, trên mặt càng cười tươi, khi rời đi bước chân cũng nhẹ nhàng

bay bổng hẳn.

“Thấy Tam nương dụng tâm như vậy, ta mừng hơn ai hết, thật hy vọng con bé có thể sớm ngày tự mình đảm đương được tất cả”. Nhìn bóng con hân hoan, Hồ phu nhân cảm khái một câu, Đường Uyển học

quản gia ước chừng được nửa năm, nửa năm qua nàng chưa từng than thở một tiếng chán chường, càng không kêu khổ, hiện tại tuy chưa thể tự thân

quản lý toàn bộ việc nhà, vẫn cần Hồ phu nhân và Uông Ngọc Trân chỉ dẫn

thêm, nhưng Hồ phu nhân lạc quan, cho nàng thêm nửa năm nữa, nàng chắc

chắn có thể quản lý mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.

“Tam nương vốn thông minh hơn người thường vài phần, trước kia

chẳng qua chán ghét chuyện này rườm rà nên không thích học mà thôi, bây

giờ tiểu thư đã hiểu mọi chuyện rất quan trọng, cố gắng học, tự nhiên sẽ học nhanh hơn người khác”. Thanh Dao đứng bên lập tức nói điều Hồ phu nhân thích nghe nhất, cô cười. “Hơn nữa, Tam nương giỏi thơ văn, tài hoa hơn người, kết hợp vào việc nhà có thể nói là hiệu quả tuyệt hảo”.

“Chính là như vậy đó”. Lời Thanh Dao nói đều là lời trong tâm khảm Hồ phu nhân, bà cười. “Giống như vừa rồi, cho dù Ngọc Trân và Tiên Nga nghĩ ra ý tưởng này chưa chắc đã vẽ được mẫu đẹp như vậy, không vẽ được chỉ có thể tìm mấy mẫu có

sẵn, dù tạo ra cũng chẳng có gì độc đáo”.

“Cho nên, phu nhân không cần lo lắng cả ngày cho Tam nương nữa đâu”. Thanh Dao biết Hồ phu nhân lo nhất vẫn là Đường Uyển, chưa bao giờ thay đổi.

“Có thể không lo sao? Chẳng qua nhờ Tam nương thông suốt, nên ít lo hơn trước kia một chuyện mà thôi”. Hồ phu nhân than thở một tiếng. “Hiện giờ ta phiền lòng nhất là tìm một cuộc hôn nhân tốt cho Tam nương”.

“Phu nhân, nô tỳ có câu không biết có nên nói hay không?”.

Thanh Dao cẩn trọng quan sát sắc mặt của Hồ phu nhân, còn nửa tháng nữa

là Lục Du cưới vợ mới, càng tới gần ngày đó Hồ phu nhân càng nôn nao

trong ruột — không phải Hồ phu nhân còn trông mong gì vào Lục Du, vào

nhà họ Lục, mà là nhìn thấy Lục Du đều sắp cưới vợ mới mà Đường Uyển còn chưa xem mắt được ai. Hồ phu nhân không nóng vội, bà biết không thể tìm được người thích hợp trong một sớm một chiều, có gấp đi nữa cũng chẳng

có tác dụng gì.

“Cứ nói đi”. Hồ phu nhân tin tưởng Thanh Dao đúng mực.

“Nô tỳ nghĩ đây là lúc phu nhân nên thả ra tin tức tìm giai tế cho Tam nương”. Thanh dao vừa nói vừa quan sát thần sắc Hồ phu nhân, bà vừa nhíu mày cô đã vội vàng giải thích. “Nô tỳ hiểu phu nhân cảm thấy thời cơ chưa đến, phu nhân chờ đến khi Tam

nương có thể tự mình quản gia mới lo lắng đến chuyện này… Nhưng mà, phu

nhân quên mất một điều, Lục đại lang sắp thành thân, nếu vài tháng sau

vị Phùng tiểu nương tử kia có bầu ngay, Đường phu nhân sẽ nhân cơ hội

động tay động chân”.

Hồ phu nhân kinh hãi, đúng như Thanh Dao nói, bà chờ Đường Uyển giỏi

quản gia, tự mình đảm đương được rồi sẽ lo lắng hôn sự của nàng, nhưng

Thanh Dao nhắc nhở đúng, nếu Phùng tiểu nương tử thật sự có bầu ngay,

Đường phu nhân nhất định sẽ khoe ra cho mọi người đều biết, lúc đó bà ta tát vàng lên mặt sẽ không quên bôi đen con gái bà.

“Ngươi nhắc nhở đúng, thật là lúc nên thả tin tức tuyển chồng cho Tam nương”. Hồ phu nhân vừa suy tư vừa nói. “Đồn đãi bất lợi với Tam nương cũng êm êm rồi, hiện giờ ai nhắc lại đều bị

người ta phàn nàn, cuối năm tiệc tùng nhiều, truyền tin sẽ nhanh nhất,

chỉ cần ta hơi hé ra, người có tâm muốn cưới Tam nương nhất định tới

cửa, ta cũng dễ hỏi thăm gia thế nhân phẩm người ta”.

Về phần Đường Uyển có đảm đương được hay chưa, Hồ phu nhân lập tức

ném ra sau đầu — hiện tại muốn tuyển con dâu, thành thân phải tốn ít

nhất nửa năm, cho đến lúc đó, Đường Uyển cũng sẵn sàng rồi…

Nhà họ Phùng ở Tiễn Đường không hổ là danh gia vọng tộc, Phùng tiểu

nương tử không hổ là hòn ngọc quý trên tay hai vị nhà họ Phùng, cô ta

chưa bái đường thành thân với Lục Du mà của hồi môn của cô ta đã khiến

phụ nữ Sơn Âm đàm luận không ngớt, hôn lễ rồi sẽ long trọng lắm đây.

“Uông thiếu phu nhân, nghe nói gì chưa? Vị thiếu phu nhân chưa

cưới vào của nhà họ Lục kia thật là chân chân chính chính của hồi môn

trải đỏ mười dặm mà xuất giá đó nha”. Chuyện về nhà họ Lục, người

nhà họ Đường vốn không cần chủ động đi hỏi, luôn có người “tốt bụng” xán lại gần nói dăm ba câu, cứ như bây giờ vậy.

Uông Ngọc Trân nhìn vị phu nhân không thân thiết bao nhiêu trước mặt, khẽ cười một tiếng, nói. “Chuyện này chỉ sợ toàn bộ Sơn Âm không ai không biết, tôi cũng có nghe thấy

chút chút, nhưng mà có vẻ Giang thiếu phu nhân biết rõ quá nhỉ, chẳng lẽ lúc nhà họ Phùng khiêng của hồi môn đến, Giang thiếu phu nhân cũng

đi?”.

“Không riêng gì lúc khiêng, lúc bái đường tôi cũng đi”. Giang thiếu phu nhân gật đầu, sau đó như là nhớ r