
ý phu nhân hận nhất bản thân thân phận
không đủ cao, chẳng thể gả vào hào môn thế gia, khát vọng lớn nhất là gả con đến nhà quan lại, đương nhiên nếu gả cho dòng dõi hoàng thất lại
càng tốt, Triệu Sĩ Trình chính là đối tượng sáng giá. Bà ta cũng đủ biết điều, con gái bà ta có tốt mấy cũng là xuất thân thương nhân, bà ta chỉ mong cho con gái đi làm thiếp ở nhà họ Triệu thôi, nhưng Lý phu nhân e
ngại dính líu đến bà ta, tị còn không kịp, sao chịu nhận lời. Kiếp trước khi Đường Uyển còn sống, tiểu Lý phu nhân chưa bao giờ bỏ ý định đưa
con gái đi làm thiếp cho Triệu Sĩ Trình, chính là đời này rất nhiều
chuyện đều đã đổi khác, không biết liệu trò khôi hài ở kiếp trước có lặp lại hay không.
“Mời dì uống trà”. Tuy tiểu Lý phu nhân xuất hiện khiến Đường Uyển khá ngoài ý muốn, nhưng nàng vẫn che giấu, kính trà cho tiểu Lý phu nhân.
Tiểu Lý phu nhân nhận trà, tùy tiện nhấp một ngụm rồi buông xuống,
rất muốn mở miệng móc xỉa thêm vài câu, nhưng ánh mắt Lý phu nhân nhìn
chằm chằm vào bà ta, nghĩ bản thân còn có chuyện cần nhờ Lý phu nhân, bà ta đành ngậm miệng, cười như vui vẻ lắm. “Con bé này, xinh đẹp đúng là có khác, trà cũng thơm hơn vài phần”.
Lời của bà ta khiến các phu nhân mỉm cười, sau đó bà ta quay ra sau ý nói nha hoàn phía sau đưa tráp tới, tráp kia nhìn không lớn, nhưng
không giống đựng tranh chữ, ngoại trừ Lý phu nhân hiểu quá rõ cô em thứ
xuất của mình ra, các phu nhân khác đều hiếu kì không biết tiểu Lý phu
nhân tặng cái gì, có điều không ai chủ động hỏi.
Tiểu Lý phu nhân đang chờ có người hỏi,
nhưng đảo mắt qua tất cả chẳng thấy ai tỏ vẻ tò mò ra mặt, đành cười
ngượng ngùng, liếc mắt nha hoàn ý bảo mở tráp ra, ngữ khí cố ý khiêm tốn thật sự. “Dì cũng không có thứ gì tốt, cái này cho cháu tùy tiện cầm chơi”.
Nhìn vật trong tráp, Đường Uyển ngẩn ra. Nàng không bao giờ ngờ được
tiểu Lý phu nhân có tài như vậy, tặng vật này cho nàng — à không nên nói tiểu Lý phu nhân có tài, mà là quá có tiền mới đúng.*
*Chơi chữ “tài” = tài năng/tiền tài. 2 chữ khác nhau nhưng đều đọc là tài.
Quà của tiểu Lý phu nhân rất có cân nặng — một cái vòng cổ bằng vàng
ròng, hẳn là vừa chế tác, lóe sáng ánh vàng, không biết tiêu hết bao
nhiêu cân vàng, kiểu dáng không có gì đặc biệt, không tinh xảo, ngược
lại có chút cồng kềnh, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ. Đường Uyển
chẳng hay tiểu Lý phu nhân tặng mình vật này có ý gì, dù sao nàng tuyệt
đối sẽ không mang nó, chưa bị người ta cười chết thì cổ đã gãy rồi.
Đường Uyển chỉ ngẩn ra vài giây, rất nhanh đã phục hồi tinh thần,
cười nhận lấy tráp, tiện tay đóng lại đưa ra sau cho Hồng Trù cầm rồi
nói cảm ơn tiểu Lý phu nhân, ngoại trừ vài người ngồi gần tiểu Lý phu
nhân ra, không cho nhiều người nhìn thấy món quà, nàng tin tưởng Lý phu
nhân hy vọng nàng làm như vậy.
Đường Uyển nhẹ nhàng bâng quơ cảm ơn một câu khiến tiểu Lý phu nhân
rất phật ý, đang định há mồm lại thấy Lý phu nhân sắc mặt trầm xuống
nhìn bà ta, có vẻ không muốn bà ta nhiều lời, bà ta đành chép chép
miệng, không nói gì thêm.
Kế tiếp đều rất thuận lợi, không ai làm chuyện gì khác người, cũng
không ai nói gì khó nghe, Đường Uyển kính trà xong, nhận mặt hết mọi
người, thu được một đống quà tặng.
Vòng qua một vòng, Đường Uyển cũng mệt nhừ, hôm nay các phu nhân đến
không ít, lại đều có địa vị có thân phận, nói về địa vị và thân phận thì tiểu Lý phu nhân xem như thấp nhất, còn cao nhất là các vị phu nhân
dòng dõi hoàng tộc như Tống phu nhân, hoặc thê tử của Tiền Thầm – dì của Lục Du – Đường phu nhân, không thể chậm trễ tiếp đãi bất kì ai. Lo xong ước chừng mất hơn nửa ngày.
Có điều Đường Uyển không dám lộ vẻ mỏi mệt, nàng đã đến chậm một hồi
lâu, người khác vốn chẳng có ấn tượng tốt, nếu ngay cả chút khổ đó mà
cũng không chịu được còn không bị người ta dè bĩu? Lại có Triệu Sĩ Trình theo bên người làm bạn, nàng sợ Triệu Sĩ Trình thấy nàng vất vả lại làm ra hành động kinh người nào nữa.
Chờ nàng nhận hết mặt mọi người, trà cũng kính xong, Lý phu nhân mới
đứng dậy cười mời các phu nhân đến phòng tiệc đã bày biện sẵn uống chén
rượu, Đường Uyển đi theo phía sau Lý phu nhân, Triệu Sĩ Trình không rời
nàng nửa bước, khi đi ra còn đưa tay đỡ nàng, không hề bận tâm đến nhiều người đang nhìn.
“Tử Quy đúng là biết cưng chìu người ta, về sau nhất định là người chồng tốt, người cha tốt”. Tống phu nhân cười khanh khách trêu ghẹo hai vợ chồng nhỏ.
“Đúng vậy”. Lý phu nhân thật ra không hề hoài nghi điểm ấy, con trai bà tính tình sao bà rõ nhất.
“Không phải công của chị dâu đâu nha, khỏi nghĩ cũng biết là Ngũ ca dạy thằng bé”. Lý phu nhân thật làm Tống phu nhân buồn cười, cố ý trêu. “Ai trong tụi em mà không biết Ngũ ca giỏi nhất cưng chìu người, chị dâu là đang sống trong bình mật đó thôi?”.
“Cái miệng của cô…”. Lý phu nhân thật ra bị Tống phu nhân
chọc cho đỏ mặt, giận liếc Tống phu nhân một cái rồi lại không nhịn được bật cười, Triệu Định Lân đúng là người chồng tốt biết yêu quý vợ, may
mắn lớn nhất cuộc đời này của bà chính là gả cho ông ấy.
Nhìn thấy Lý phu nhân tươi cười không g