
: “Ha ha, ngài, ngài
thật sự nói giỡn sao, ta làm sao có thể thay thế muội muội…”
“Bản vương nói được là được” – Hạ Lan Mẫn cười nói. Nhưng tuy trên mặt hắn
có ý cười, nhưng trong ánh mắt lóe ra một ánh lạnh lẽo. .
“Bản vương ở biệt viện chờ” – Y nhẹ nhàng nói.
“Tiểu thư, tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ!” – Đợi hắn cưỡi ngựa rời đi
rồi, Thanh Bình đỡ sớm sợ đến choáng váng lay lay thân thể tiểu thư
mình.
Tần Dĩ Mạt ngàn tính vạn tính, nhưng lậi không tính đến, Hạ Lan Mẫn lại
dưới tình huống Bạch Liên Nhi bị cướp đi, lại sinh ra ý nghĩ muốn thế
nàng vào?
Bạch Liên Nhi không muốn gả cho Hạ biến thái, chẳng lẽ Tần Dĩ Mạt nàng muốn?
Tần Dĩ Mạt thật sâu đích rùng mình một cái, sợ hãi như biển rộng như nhau hướng tha tuôn ra mà đến.
Vừa nghĩ vậy, nàng không khỏi sinh ra một cỗ hối hận. Có thể nói trong thế
giới chết tiệt này, người nàng sợ nhất chính là Hạ Lan Mẫn. Càng cực lực muốn tránh chính là số phận vật hi sinh kia.
Thế nhưng bất tri bất giác, dưới tình huống hoang đường thế này, nàng cư nhiên thật sự phải gả cho Hạ Lan Mẫn rồi?
Tần Dĩ Mạt rùng mình một cái, sợ hãi cứ như nước biển tuôn ra.
Thế nhưng, không để cho nàng thời gian tự hỏi. Một thị nữ mặc cung trang, vẻ mặt nghiêm túc mở cửa xe bước vào.
Nhìn bộ giá y đỏ thẫm trong tay nàng ta, Tần Dĩ Mạt gần như đã nghĩ không quản gì mà muốn chạy đi.
“Bạch tiểu thư.” – Thị nữ kia diện vô biêu rtình nói : “Mời đổi y phục”.
Tần Dĩ Mạt làm sao đáp ứng, nhưng dường như thị nữ kia đã tính trước, ngón tay như đau, nhanh chóng vươn ra điểm vài cái.
Tần Dĩ Mạt chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, không thể nào cử động được.
“Nô tỳ thất lễ rồi!” – Thị nữ kia thuận miệng nói xong, liền dưới ánh mắt của Tần Dĩ Mạt, nhanh chóng đổi y phục nàng.
Cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy trên đầu tối sầm lại, một chiếc khăn voan tinh mỹ không gì sánh được trùm lên đầu nàng.
Tần Dĩ Mạt bên này vừa xong xuôi, đội ngũ đón dâu đột nhiên giống như chưa
từng xảy ra chuyện gì, tiếng chiêng trống, tiếng nhạc lại lần nữa vang
lên.
Nhưng điều duy nhất không giống như lúc nãy, lúc này tân nương ngồi trong
kiệu đã không phải là Bạch Liên Nhi, mà là nàng Tần Dĩ Mạt.
“Lam sơn biệt viện” chiếm khoảng ba trăm mảnh, trong đó có đình đài lầu các, tranh hoa thủy tạ, đếm không hết, là nơi mà lần này Hạ Lan Mẫn thú phi, lúc này tân khách tập hợp, náo nhiệt không ngớt.
Chỉ thấy , trong đó đình thai lầu các, tranh hoa điểu nhà thuỷ tạ, sổ bất
thắng sổ, thị lần này hạ lan mẫn thú phi dùng đích địa phương mà lúc này ở đây từ lâu thị tân khách tập hợp, náo nhiệt không ngớt.
Chỉ nhìn na ngọc thạch phô thành đích trong viện tử trưng bày đích một loạt cai trác hòa trên bàn na hoa mỹ tinh chế đích rượu và thức ăn, liền
biết trận này tiệc cưới ra sao chờ đích xa hoa.
“Bạch thê tử này phúc khí thật tốt nha!” Trong đám đông không biết là giọng
của ai tràn đầy vị chua, nói: “Rõ ràng chỉ là một trắc phi nhưng năng mũ phượng khăn quàng vai, phong cảnh như vậy, tấm tắc sách. . . . . . Sợ
là chính phi cũng không gì hơn cái này liễu!”
“Nghe nói vị này trắc phi nương nương lớn lên cực kỳ mỹ lệ, mê đích mẫn Vương gia thị thần hồn điên đảo ni!”
“Bằng không cho rằng tha một người thương gia nữ dựa vào cái gì. . . . . .”
“Hư. . . . . . Nói nhỏ chút, không muốn sống nữa! Lời này nếu như truyền tới Vương gia trong tai, sẽ chờ trứ chết đi!”
“. . . . . .” Na hung hăng rùng mình một cái, trong nháy mắt tựu trở nên
thưa dạ đứng lên, khả dĩ nhìn ra được lai, bọn họ trong lòng hạ lan mẫn
ra sao chờ đích đáng sợ.
“Bất quá nói cũng kỳ quái, giá đều lúc nào liễu, kiệu hoa thế nào còn chưa tới?”
“Đúng vậy, đúng vậy, giá giờ lành đều qua, tân nương tử chẩm môn còn không có xuất hiện?
Tựu các vị tân khách mặt ngoài cao hứng bừng bừng, nội bộ oán thầm không
ngớt đích thời gian, lễ bộ quan viên na đầy đích thanh âm đột nhiên vang lên: “Tân nương tử —— đáo” .
Chúng vừa nghe, ngực song song thầm nghĩ: “Khả tính ra liễu!”
Bọn họ đám khom người dựng lên, khóe mắt nhưng không hẹn mà cùng đích đều
lạc cái kia tòng kiệu hoa trung đi ra đích bóng hình xinh đẹp. Chỉ nhìn
tha một thân hoa lệ hỉ phục đang bị hai người thị nữ tả hữu đỡ, chậm rãi đích bước trên khả nối thẳng lễ phòng đích hồng thảm.
Thế nhưng lúc này đích chúng lại không biết nói, na đỏ tươi đích khăn voan hạ nhưng từ lâu thay đổi chủ.
Tần Dĩ Mạt thân bất do kỷ đích về phía trước đi tới, tha mặc dù nhìn không
thấy chu vi đích tình huống, nhưng này vô số mang theo các loại ý tứ hàm xúc đích đường nhìn, nhưng phảng phất thiên châm vạn nhận bàn hướng tha trát lai. Sợ dữ mờ mịt chiếm liễu tha toàn bộ trong óc, bị chế trụ đích thân thể nhưng dường như khôi lỗi bàn về phía trước đi tới.
Một chỗ bồ đoàn tiền thoáng trạm định, Tần Dĩ Mạt đích trong tay liền bị
nhét vào liễu một đoạn đỏ thẫm lụa màu. Tha khóe mắt đảo qua, liền thấy
được một đôi bạch để vân văn hài.
“Cô dâu bái phu!” Hữu lễ quan thanh âm to đích xướng a nói .
Tần Dĩ Mạt nhưng giác chính tất oa chỗ đau xót, hai chân liền không tự chủ
được đích quỳ xuống. Giá nhất quỵ, của nàng