Duck hunt
Duyên Đến Khó Thoát

Duyên Đến Khó Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324144

Bình chọn: 7.00/10/414 lượt.

không, bây giờ Lăng Vi đã về, lo lắng của tôi càng lớn hơn. Đừng nói tôi đã kích cô, Thần nhi đối với Lăng Vi thế nào, chúng ta ai cũng biết. Cho nên tôi hy vọng cô có thể khiến tâm tư Thần nhi thay đổi, cô hẳn phải có thể khiến nó yêu cô chứ?” Bà đột nhiên lên giọng: “Tôi hỏi cô, mấy năm rồi, tại sao bụng cô không có tin vui hả. Đừng nói là Thần nhi chưa từng chạm vào cô nhé!”

Nhìn bộ dạng trừng mắt lạnh lùng của Tôn phu nhân, Tòng An có một loại cảm giác: Tầng phấn son dày cứng trên mặt bà sẽ bong từng mảng rơi xuống. Nghĩ đến trường hợp tức cười này, tâm tình cô tốt hơn nhiều, bằng không phải đối mặt với lời cay độc của Tôn phu nhân, Tòng An thật không chịu nổi. Cô hơi cúi đầu, dịu dàng nói: “Viêm Thần với con còn trẻ nên không muốn có con sớm…” Mỗi lần hai người quan hệ, cô đều rất tự giác uống thuốc tránh thai, để anh yên tâm. Chỉ là lần quan hệ mấy ngày trước cô chưa uống, vì sáng sớm Viêm Thần đã đến khách sạn. Cô đành đánh cược, cô đang ở giai đoạn nguy hiểm, nếu lần này cô có thai đây sẽ là một lợi thế lớn của cô, ít nhất ở trong cái Tôn gia chú trọng hương quả này, đứa bé tượng trưng cho địa vị. Nghĩ đến đây, cô đổi giọng: “Chỉ là, sau này con sẽ nỗ lực.”

Móng tay đỏ sậm của Tôn phu nhân kẹp một tấm danh thiếp, sau đó từ trên cao nhìn xuống đem nó đưa cho Tòng An, nhướng mày: “Bác sĩ Mạc, tay nghề cô ấy rất tốt, cô rảnh thì đi cho cô ấy kiểm tra cơ thể, có vấn đề cô ấy sẽ chữa cho cô, không sao cũng phải điều dưỡng cho tốt, tuổi còn trẻ sao có thể không sinh được đứa nào chứ.” Bộ dáng của bà khiến Tòng An rất buồn cười. Tôn phu nhân nghĩ là cô không sinh được? Cô thật sự muốn hỏi Tôn phu nhân một câu, nếu cô không sinh được bà sẽ làm gì?

Lúc quản gia tiễn Tòng An đi thì gặp phải Tôn Như Hải, Tòng An cung kính chào hỏi vị ba chồng tương lai này. Tôn Như Hải nghiêm nghị nhìn cô một cái rồi không nói gì đi thẳng vào trong. Tôn Như Hải sẽ không dùng lời độc ác khiêu khích Tòng An như Tôn phu nhân, nhưng ông cũng chẳng vui vẻ gì với cô mấy, lạnh lùng xem thường cô. Bọn họ vốn cao cao tại thượng nhìn người khác, Mộ Tòng An dựa vào quan hệ mà bước được nửa bước vào nhà Tôn gia đã tế thiên bái Phật lắm rồi, làm sao dám đòi Tôn gia trên dưới đều coi cô như Bồ Tát mà đối xử đây? Tòng An bất giác cười lạnh.

Tôn Như Hải vừa vào trong đã đi tìm phu nhân, ông lạnh mặt hỏi: “Thần nhi với Tòng An lại xảy ra chuyện gì rồi?”

Tôn phu nhân thở dài một cái: “Còn có thể là gì? Đứa con gái này một chút bản lãnh cũng không có, đã hơn hai năm vẫn không thay thế được Lăng Vi. Không bằng thì thôi, tại sao nó không chịu nghĩ cách chứ? Chúng ta cũng đã cho nó và Thần nhi ra ngoài ở, hai đứa nó, một củi khô một lửa lạnh, thế nào cũng không có cơ hội, làm sao có thể…” Tôn phu nhân lại bắt đầu bực mình.

Tôn Như Hải ho một tiếng: “Được rồi, bây giờ nói mấy chuyện này có ích lợi gì đâu, chuyện của tụi nó tạm gác đi. Tôi hỏi bà, bên Phó Thanh Ngâm sao rồi, bà đưa ảnh cho bà ta, bà ta có nói gì không?”

Nói đến chuyện này Tôn phu nhân còn giận hơn, bà lớn giọng: “Người đàn bà kia thật kiêu ngạo, cho rằng cứ ở bên Chung Nam Sơn là cao lắm, còn nói con gái bà ta trong sạch cỡ nào, mấy tấm ảnh kia vô ích rồi. Ông, ông nói chúng ta có nên giúp bà ta một tay không?”

“Giúp thế nào?” Tôn Như Hải cởi áo khoắc máng lên móc áo, sau đó thả lỏng ngồi xuống ghế mây.

Tôn phu nhân đi lại bên ông, nhỏ giọng nói: “Chúng ta dứt khoát bảo người theo dõi giết phứt Lăng Vi với cái thằng tên Tấn Húc Nghiêu kia.”

Nghe nói thế, Tôn Như Hải hung hăng lườm bà một cái, cao giọng mắng: “Bà nghĩ đơn giản quá nhỉ? Số tiền kia hiện tại không biết ở đâu, ngộ nhỡ tiền trên tay Lăng Vi, bây giờ chúng ta lại lấy mạng nó, đến lúc đó đi tìm quỷ mà đòi tiền! Hơn nữa còn có một Chung Nam Sơn cản trở, bà cho rằng chúng ta muốn là làm được sao?”

Tôn phu nhân xoay người, ngồi bên giường, thở phì phò nói: “Đúng, là tôi ngu ngốc, mà tôi ngu là vì ông, hiện tại công ty trên dưới chỗ nào không cần tiền, người ta không biết chẳng lẽ tôi cũng không hiểu? Mấy năm trước nếu khong phải ông đi đầu tư cái quỹ gì đó, chúng ta làm sao phải khổ sở như vậy…”

Tôn Như Hải bịt miệng bà, làm dấu im lặng, cả giận nhỏ giọng nói: “Bà nhỏ giọng một chút đi, nói lớn thế làm gì! Tôi là vì tin người bạn, lại muốn giúp đứa con trai nhà mình có nền tảng tốt hơn, bà nói đi, sinh chỉ có một đứa con trai mà nó lại không hứng thú với việc làm ăn, nếu tôi không chuẩn bị cho nó đầy đủ thì nó làm sao đây?”

Tôn phu nhân liếc xéo ông một cái, trong miệng lầm bầm, lại nghĩ đến một việc, nói: “Tôi đi tìm Phó Thanh Ngâm hóng gió đây, khiến mẹ con bà ta đấu đá, chúng ta cũng tiết kiệm được một mớ tinh lực.”

Phó Thanh Ngâm bên đây vừa nghe nói Lăng Vi đến khách sạn Hoàng Đình, trong lòng bà vừa nóng vừa giận, vội hỏi Chung Nam Sơn: “Sao ông không cản nó, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nó, một thân một mình nhất định sẽ bị người ức hiếp.”

Chung Nam Sơn ngâm trà Phổ Nhị, bình tĩnh uống một hớp: “Yên tâm, Vi Vi đâu phải con nít, làm gì cũng sẽ biết lợi hại. H