
cho ánh nắng xuyên vào trong.
Mấy hôm nay cô vẫn ơ chỗ của M, né tránh mấy kẻ theo dõi. Cô lo lắng chuyện của quá khứ, tương lai rồi sẽ là một màu mờ mịt. Húc Nghiêu, âm và tiểu Kiệt ra ra vào vào, hình như rất bận rộn, cô đã từng hỏi chuyện gì đang xảy ra nhưng đều bị Húc Nghiêu từ chối trả lời. Anh cứ nói “đợi chút”, rốt cuộc đợi chút là bao lâu, ba ngày? Ba tháng? Ba năm? Hay là lâu hơn… Ngày nhà cũ của cô bán đấu giá chính là mấy ngày này, nếu cô không biết số tiền ở nước ngoài kia từ đâu tới, cô kiếm mấy triệu ở đâu ra để đấu giá bây giờ?
Lúc Húc Nghiêu mở cửa ra, anh quấn một cái khăn bông màu trắng, thấy Lăng Vi ở phòng khách thì kinh ngạc: “Sao thức sớm vậy?”
Lăng Vi nhìn anh một cái, thấy dưới khóe mắt anh có một vầng thâm tím, chắc là do thức đêm, tóc anh vẫn còn nhỏ nước, từ gương mặt chảy xuống xương quai xanh rồi lồng ngực. Cô nhìn chỗ khác, quyết định đem nỗi lòng chất chứa bao ngày nói ra: “Chừng nào tôi có thể ra ngoài?”
Húc Nghiêu nói mà không có biểu cảm gì: “Đi thay đồ đi, hôm nay tôi dẫn cô ra ngoài.” Nói xong anh xoay người ý muốn vào phòng.
Lăng Vi vội vàng gọi anh lại: “Đi đâu?” Vừa nói xong, cô thấy Húc Nghiêu chậm rãi quay đầu, cười nói: “Đầu tiên là đi ăn sáng, sau đó dẫn cô đến một chỗ rất thú vị, nhân lúc rãnh rỗi tranh thủ chơi.”
Lăng Vi không hiểu, đối với tình huống trước mắt càng mơ hồ hơn, Húc Nghiêu thay đổi thất thường càng khiến cô không đoán nổi anh có ý gì, chỉ là có một điều, bây giờ anh bảo muốn dẫn cô đi chơi, anh thật nhàn hạ quá nhỉ? Lăng Vi tỉnh táo lại: “Ý anh là bây giờ chúng ta có thể yên tâm ra ngoài? Không còn ai theo dõi nữa? Hừ, vậy thì tốt, tôi muốn đi gặp một người. Anh vất vả mấy ngày nay rồi, nghỉ ngơi đi.” Nói xong cô xách túi ra cửa.
Húc Nghiêu giận tái mặt: “Tôi biết cô muốn đi đâu, tiếc là muộn rồi, thời gian thăm tù của ông ta tháng này hết rồi, muốn đi gặp ông ta ít nhất phải đợi đến tháng sa. Còn nữa, vẫn còn cuộc hẹn với mẹ cô đấy, nếu cô không chịu bồi dưỡng quan hệ của hai người lại, muốn gặp ông ta cô còn phải đợi dài dài.”
Lăng Vi liếc anh một cái: “Anh cuộc hẹn trước đây? Tôi nhớ, bởi vì tôi chính là người hẹn. Chỉ là anh sai rồi, người hôm nay tôi muốn gặp không phải ba tôi.”
Nhìn bóng lưng Lăng Vi, Húc Nghiêu giận quá hóa cười, anh nên sớm biết Lăng Vi không phải loại yếu đuối dựa dẫm vào người khác, cô độc lập hơn bất cứ ai. Lần đầu tiên gặp Lăng Vi trong khách sạn năm xưa, Húc Nghiêu đã hiểu điểm này, nếu không anh cũng chẳng ấn tượng cô đến thế. Anh cười thư thái, bỗng nhiên phát hiện mình không hiểu một chuyện, tiểu Lam, M, thậm chí là Du Bá Niên đều biết: Lăng Vi không phải là người thích hợp với anh. Đáp án vốn đã ở trong lòng anh rồi.
Lăng Vi ra khỏi nhà không lâu thì Húc Nghiêu chạy xe theo, anh tỏ vẻ nhàn rỗi nói: “Thuận đường, tôi chở cô đi.”
“Tôi hình như không có nói mình sẽ đi đâu, làm sao thuận đường hả?”
Húc Nghiêu cười cười: “Cô nhất định bắt tôi phải thừa nhận rằng tôi rất thích rất muốn được làm tài xế cho cô à?”
Lăng Vi không nhịn được bật cười, thấy Húc Nghiêu đã nói như vậy, cô ngồi vào vị trí phụ lái. Trong xe đang phát tin tức sớm, giọng nói quen thuộc của nữ phát thanh mấy năm nay vẫn không thay đổi: “Tin mới nhất, sáng nay ở một bãi xe hoang thành Tây đã phát nổ lúc năm giờ rưỡi sáng, hiện cảnh sát đang điều tra, căn cứ vào thông tin đã có cho thấy không có người bị thương, cảnh sát suy đó, có thể do thời tiết quá khô nên dẫn đến cháy nổ, tình hình cụ thể vẫn đang được điều tra…”
Lăng Vi thấy sắc mặt Húc Nghiêu không được tốt, cô hỏi: “Anh sao thế?”
Húc Nghiêu thở dài nói: “Không có gì, tôi hôm qua vội trở lại công ty làm chút việc nên không có ngủ, hơi mệt thôi.” Vừa nói anh vừa khởi động xe.
Đến một quán ăn, Húc Nghiêu bảo Lăng Vi vào mua, còn anh thì lấy di động ra gọi cho Ô Qua.
Hồi tối anh nhận được tin nhắn của Ô Qua, nói là đã tìm được M, thương thế cũng không nghiêm trọng. Húc Nghiêu cứ tưởng âm bị thương do giao thủ với người kia, không ngờ chuyện chẳng đơn giản như vậy. Bởi vì khi âm tắt máy, lúc đó khoảng năm giờ, nếu cái bãi xe nổ tung là chỗ âm nói, như vậy âm tuyệt không thể bị thương nhẹ.
Điện thoại được nói, bên kia hơi ầm ĩ, có âm thanh của âm và tiểu Kiệt, Húc Nghiêu an tâm không ít nhưng vẫn hơi tức giận, âm không nói thật cho anh biết, đám bạn này cứ tốt khoe xấu che, một khi bị thương sẽ không chịu nói với ai, thật sự không có nghĩa khí mà!
“Ô Qua, đưa máy cho M, tôi biết cậu ta chưa có chết.” Lần đầu Húc Nghiêu lạnh lùng như vậy.
Bên kia truyền đến tiếng cười gian của M: “Gì thế, xưa giờ có thấy cậu nhớ thương mình đâu?”
Húc Nghiêu vô cùng giận: “Trước khi lành thương không được đi đâu hết, Ô Qua, cậu cũng nghe rồi chứ?”
Âm cười đùa, Húc Nghiêu tưởng tượng ra cảnh âm cầm di động nháy mắt ra hiệu với Ô Qua, cậu chàng luôn khiến người ta bậy cười. Khi điện thoại lại nằm trên tay Ô Qua, Húc Nghiêu ép hỏi không ít chuyện, biết chỗ bọn họ đang ở, thương thế của M, Húc Nghiêu nhất định muốn đến xem thử.
Lúc cúp điện thoại, Lăng Vi đã đứng ở ngoài xe, mặt cô không tỏ vẻ gì, c