
định một tấc cũng không rời khỏi nàng, nhưng bất đắc dĩ, phải đành chịu vì
không có phương pháp phân thân, lúc này cứ từng nhóm từng nhóm khách quấn lấy
hắn, tất nhiên là tranh thủ hướng hắn hành lễ rồi trò chuyện. Nên hắn chỉ có
thể phái Hoa Nhiên, cẩn thận bảo vệ nàng. Nhưng mà ánh mắt hắn, thủy chung vẫn
chưa rời đi khỏi nàng nửa khắc.
Chỉ nghe, một trận tiếng
pháo nổ vang, từng đám người theo nhau kéo ra ngoài cửa phủ, có người vội vã
vừa chạy vừa kêu lên: "Đến đấy, đến đấy..." Vẻ mặt vui sướng cười ha
ha nói: "Lão gia, phu nhân, ngựa của cô gia đã ở ngay tại chỗ rẽ của đường
cái, lập tức sẽ đến tướng phủ liền"
Thủy Mộc Vân mang nét mặt
vui vẻ cười gật đầu nói: "Tốt, tốt, tốt. Mau, nhanh đi đem tiểu thư nâng
ra, miễn cho đến lúc đó trễ giờ lành." Dứt lời, liền có người vui sướng
đáp lại rồi chạy đi.
Thủy Dạng Hề thấy vậy,
lúc này mới có chút thấy đây đang là ở ngày mừng hôn lễ. Nàng không khỏi quay
đầu hướng nhị phu nhân ở bên cạnh mà nhìn lại, chỉ thấy thái độ của nàng hờ
hững cả khuôn mặt treo đầy u sầu, hai mày nhíu lại, u buồn hiện lên. Xem ra,
quả thật nàng ta bất mãn chuyện hôn sự này. Hai mắt còn có chút ưu oán khi nhìn
Thủy Mộc Vân.
Đang nghĩ tới đây, thì
một trận tiếng vang ầm ầm, cùng âm nhạc hỗn loạn hướng Thủy tướng phủ mà đến.
Ngay sau đó, một bà mối giống như trong ấn tượng của nàng, phe phẩy quạt đi
đến.
"Ôi, tướng gia, các
vị phu nhân, thiếu gia, các tiểu thư, ta là bà mối Lưu ở chỗ này chúc mừng các
vị, ha ha... Mau, mau để cho tân nương tử lên ngựa đi, để lầm giờ lành là sẽ
không tốt , chú rể quan đã bên ngoài chờ." Một trận bùm bùm của lời nói
vừa xong, Thủy Dạng Hề mới nghe thấy được điểm mấu chốt , là cho tân nương lên ngựa.
Trong lòng bất giác
tah61y thú vị, Thiên Mị vương triều quả nhiên là triều đại rộng mở, tân nương
không ngồi ở trong cỗ kiệu mà trực tiếp lên ngựa. Quả thật thú vị, ở trong ấn
tượng của nàng, nữ tử cổ đại thành thân, đều là ngồi kiệu hoa.
Không thể thiếu một trận
chiếu cố linh hoạt, đã bị bà mai Lưu cầm
lấy tay của tân nương cõng đi ra ngoài. Thủy Dạng Hề không tình nguyện, cũng
phải đi theo.
Tân nương bị cõng là Thuỷ
Dạng Tình, có thể tưởng tượng thấy biểu tình dưới khăn voan của nàng ta, chắc
là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi đi. Ai, coi như là nàng ấy mệnh khổ, cứ
như vậy mà làm vật hy sinh trong trận đấu chính trị. Bất quá, nữ tử cổ đại, lại
có mấy người có thể chân chính nắm giữ vận mệnh của mình đâu.
Dáng người lay động, bước
đi nhẹ nhàng, đề chân một cái đã vượt qua cửa phủ, liền thấy ngoài cửa chú rể
quan đã ngồi sừng sững ở trên ngựa, một thân hồng y, càng nổi bật thêm khí thế
bất phàm của hắn. Chẳng qua, Thủy Dạng Hề thật sự nghĩ không ra, một nhân vật
như thế, tại sao lại cùng người triều đình kết mối quan hệ, hơn nữa người kết
giao cũng là người phi thường, còn là đương kim hoàng thượng.
Trong phủ, Nam Cung Ngự
Cảnh thấy Thủy Dạng Hề đi ra phủ, liền bước vài bước chân, theo sát phía sau.
Tuy rằng, có Hoa Nhiên ở bên người, nhưng hắn vẫn không yên tâm, chỉ muốn cho
nàng phải ở trong phạm vi tầm mắt của hắn.
Thủy Dạng Hề đối với nhạc
sĩ kia cười một cái, rồi đem Thủy Dạng Tình giao vào tay hắn nói: "Chúc
mừng, ta vẫn nhớ kỹ khúc tri âm tri kỷ của công tử, bất quá không may là chưa
tìm ra cơ hội cùng công tử luận bàn."
Nhạc sĩ kia khẽ gật đầu
nói: "Tam Hoàng phi thật là khiêm tốn . Muốn nói khúc tốt, thì khúc Tam
Hoàng phi múa, mới là cân quắc không thua tu mi, hạ thần cũng muốn có ngày cùng
Tam Hoàng phi lãnh giáo."
Thủy Dạng Hề còn muốn nói
nữa, nhưng thình lình lại bị một lực kéo ở phía sau, nên phải thối lui hai
bước.
"Hề Nhi cũng thật
là, nên để cho tân nương mau chóng lên ngựa, để tránh lầm giờ lành." Nam
Cung Ngự Cảnh thấy nàng cùng nhạc sĩ kia nói đến quên cả trời đất, liền tìm cái
lấy cớ, đem nàng mang xa ra.
Thủy Dạng Hề chỉ
hơi quét hắn liếc mắt một
cái, không nói thêm cái gì. Nhưng nàng biết hắn vì sao lại làm như thế. Chẳng
qua, trong lòng vẫn không tránh được nghi vấn, nếu như thế, vì sao không giải
huyệt đạo cho nàng.
Thủy Dạng Hề nhìn nhạc sĩ
kia lên ngựa, sau đó vươn tay, nắm Thủy Dạng Tình đi lên, đáy lòng không khỏi
ấm áp, nói: "Nam Cung Ngự Cảnh, khi chúng ta thành thân, ngươi có dìu ta
lên ngựa như thế hay không?"
Nam Cung Ngự Cảnh ngẩn
ra, không nghĩ tới nàng lại hỏi câu này. Lúc hắn cùng nàng thành thân, hắn căn
bản không có xuất hiện, chỉ có Tứ đệ thay hắn đến. Mà nay, nhìn đôi mắt khát
khao của nàng, hắn lại không biết phải trả lời như thế nào.
Đang lúc hắn trù trừ
không nói, thì thấy một bóng người từ không trung thoáng hiện ra, một thân y
phục bình thường, chỉ dùng một tấm vải che mặt. Một kiếm tung ra liền hướng
phía nhạc sĩ đang kéo Thủy Dạng Tình lên ngựa.
Nhạc sĩ vừa nhìn thấy, đã
buông Thủy Dạng Tình ra, ngửa người một cái, liền tránh thoát một kiếm. Xem ra,
cũng không phải là đèn cạn dầu.
Mà người nọ vừa thu thế,
thì xoay người, lại hướng phía ngực của nhạc sĩ đâm tới, một kiếm này thế tới
rào rạt.
Thủy Dạng Hề chỉ cảm thấy
n