
ời, tầng bất an trong đáy lòng Nam Cung Ngự Cảnh lại rục rịch,
hắn buông nàng ra, đem nàng đặt trước ngực, gắt gao nhìn nàng, nói: "Hề
Nhi vẫn muốn tính rời đi ta sao?" Thanh âm bình tĩnh như là mặt biển không
gió, sâu thẳm không có gì gợn sóng, nhưng, lại không hoàn toàn yên tĩnh.
Thủy Dạng Hề tránh đi ánh
mắt của hắn, u ám thở dài, chỉ cần đề cập đến vấn đề này, thì Nam Cung Ngự Cảnh
sẽ trở nên có chút bướng bỉnh. Bất quá, sao lại đột nhiên nhắc tới vậy, hay là,
vừa mới bị cái gì kích thích sao?
Thủy Dạng Hề nghênh đón
ánh mắt của hắn, trong mắt là một mảnh thanh minh, nàng đã vuốt lên hết thảy
cảm xúc của hắn, chỉ còn lại có một vòng một vòng lý trí ở trong mắt, nàng bồi
hồi nói: "Ngươi vừa mới theo dõi hắn, có phát hiện gì không?"
Nghe thấy Thủy Dạng Hề
hỏi như vậy, lại nhớ tới trò chơi truy đuổi mà hắn vừa mới cùng với Thịnh Hạ
quốc thái tử chơi.
Nguyên lai, sau khi Nam
Cung Ngự Cảnh đuổi theo Thịnh Hạ quốc thái tử, cũng chạy theo hắn qua thiệt
nhiều con phố. Rốt cục cũng đuổi tới một cái ngõ hẹp nhỏ, thì Thịnh Hạ quốc
thái tử đột nhiên dừng lại cước bộ, xoay người đối với hắn nói: "Tam hoàng
tử công phu thật tốt, chạy qua nhiều con phố như vậy, nhưng lại không thể thoát
khỏi ngươi, nói vậy, võ nghệ của tam hoàng tử cũng không phải yếu như trong
truyền thuyết vậy."
Nam Cung Ngự Cảnh nghe
hắn nói như thế, cũng cười nói: "Như nhau, ở trong tình huống này, mà còn
có thể phát hiện ra ta, có thể thấy được, võ công của thái tử cũng không kém
a."
"Không phải, không
phải, " Thịnh Hạ quốc thái tử xua tay cười nói: "Cái này cũng là nhờ
phúc của Thủy đại tiểu thư."
Trong mắt Nam Cung Ngự
Cảnh ánh sáng chợt lóe lên, Thủy đại tiểu thư? "Ngươi nhớ rõ rồi chứ, nàng
là hoàng phi của bổn hoàng tử."
"Thật không? Có lẽ
chỉ do ngươi một bên tình nguyện thôi, bằng không, tại sao lần trước nàng lại
ta trốn đi chứ?" Nói xong, còn tiếc hận lắc lắc đầu: "Nếu sớm biết
rằng người theo ta đào tẩu chính là nàng, ta sẽ không tùy tiện dùng cái kế
hoạch kia, nhất định là mang theo nàng ly khai mới đúng."
Thịnh Hạ quốc thái tử
thấy Nam Cung Ngự Cảnh đã tức giận đến cuồn cuộn, thì cười đến rạng rỡ, giống
như đang cố ý chọc giận hắn vậy "Từ đêm hôm đó ta liền biết nữ tử phàm tục
không thể sánh bằng nàng, trải qua lần trước nữa, ta càng xác định nàng chính
là người ta muốn tìm. Cho nên, tam hoàng tử, ta cần nói rõ một lần nữa, chỉ cần
nàng nguyện ý, ta sẽ dẫn nàng rời đi."
Nghe được hắn nói như
thế, Nam Cung Ngự Cảnh ngược lại đã bình tĩnh lại, hừ hừ, Hề Nhi đâu phải hắn
nói mang đi là có thể mang đi, cho dù phải rời khỏi, người kia cũng sẽ không là
hắn. Bởi vì, hắn đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của nàng.
Nhưng mà, sự lo lắng
nguyên thủy trong đáy lòng vào lúc này đã trắng trợn cấp tốc xông ra, và hiện
ra rõ ràng ở trong đầu. Đúng vậy, hắn biết, vẫn luôn biết, Hề Nhi không có đáp
ứng ở lại bên người hắn, vẫn mãi không có.
Nam Cung Ngự Cảnh cưỡng
chế trong lòng u uất, để tỉnh táo lại, tư duy thâm khiêu thoát sinh động. Ngẫm
lại, Thịnh Hạ quốc thái tử cũng không phải là hạng người vô năng, nên cần làm
sáng tỏ "Nhờ phúc của Hề Nhi" trong lời nói của là có thâm ý gì? Lúc
này hắn cười nói: "Thái tử nói như thế không phải chủ quan quá sao, ngươi
và ta đều biết, cho dù Hề Nhi phải rời khỏi, thì vô luận như thế nào cũng sẽ
không theo ngươi. Ngày hôm nay, khi nàng đưa cho ngươi ám chỉ, ta đã biết, điều
đầu tiên nàng thực sự làm với ngươi là gửi đến chiến thư." Nam Cung Ngự
Cảnh vẻ mặt không có hảo ý mà cười.
Thịnh Hạ quốc thái tử vừa
nghe thấy, sắc mặt liền trầm xuống, tuy rằng hắn đang che mặt, nhưng vẫn có thể
nhìn thấy đáy mắt kia che dấu không được phẫn nộ. Đúng vậy, hắn biết, lúc đó
nàng đã cao giọng bất động thanh sắc cảnh cáo hắn, tất nhiên nếu nàng muốn thế,
hắn cũng vui vẻ phối hợp. Nếu không phải biết được trí tuệ của nàng, suy đoán
nàng sẽ có chiêu phía sau, nên hắn đã âm thầm đề phòng, thì hôm nay đã để cho
Nam Cung Ngự Cảnh hiểu rõ mọi chuyện bên trong rồi.
Bất quá, nàng thật đúng
là đã nhìn ra hắn, nhưng nếu nghe xong lời nhắc nhở của nàng, hắn nhất định sẽ
có phòng bị , nguyên nhân không phải do hắn quá khẩn trương, chỉ vì đối tượng
là nàng, vì nàng không phải người đơn giản, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì vô
vị. Chẳng qua, theo tính cách kín đáo của nàng, tại sao phải làm thế để hắn có
đề phòng đây, hơn nữa còn tùy tiện bảo Nam Cung Ngự Cảnh đuồi theo, là nàng đối
với Nam Cung Ngự Cảnh rất có lòng tin, hay rất đem hắn để vào mắt? Vừa nghĩ vậy
trong đầu một ý thức chợt lóe, không, không đúng. Nàng, đang ở đây đùa giởn
hắn. Đem hắn xem như món đồ chơi để vui đùa, rồi theo quỹ đạo được nàng thiết
kế mà tiến hành, còn nàng lại đứng ở một bên chờ, hắn có thể tưởng tượng được,
lúc này trên mặt của nàng tràn đầy ý cười khi âm mưu của nàng đã được thực
hiện.
Nghĩ đến đây hắn không
khỏi một trận cười khổ, đúng là nữ tử cùng tiểu nhân rất khó dưỡng. Nữ nhân,
trăm ngàn lần không thể đắc tội, nhất là lại một nữ nhân thông minh lại xinh
đẹp.
Hắn hìn Nam Cung N