
o và lên tiếng,”Nếu nói “em rất vui được nghe vậy” thì có sai không ạ?”
“Không. Không sai tí nào cả.” Nick kéo đuôi tóc nàng. “Tony rất vui lòng tẩn cho thằng đó một trận thay em. Chỉ cần em nói một câu thôi.”
“Các anh là nhất đấy.”
Anh cười, đôi mắt vàng lấp lánh. “Bọn anh đã bảo rồi mà.”
Nàng cũng mỉm cười và quay lại nhìn khi chiếc xe hơi tiến vào khoảng sân phía sau họ. Nàng không nhận ra chiếc xe tải vàng nhạt, nên nhịp tim không lắp bắp cho tới khi người lái xe mở cửa bước xuống.
“Em thì biết gì?” Nick làu bàu.
“Adam,” Gina thở dài, ưỡn thẳng người và ước gì nàng ăn mặc tươm tất hơn. Ngu ngốc, nàng biết mà. Nhưng cái phần thuần nữ tính trong nàng không ngừng làm loạn về việc nàng đang mặc quần jean mài lẫn đôi bốt to vật để chờ đón chuyến viếng thăm bất ngờ của Adam.
Anh bắt đầu nhìn về phía nàng và Gina bước lên một bước trước khi quay lại nhìn anh trai. “Nick, anh để ý Mikey nhé?”
“Chắc chắn rồi,” anh trai nàng gật đầu nhanh chóng. “Nhưng nếu em cần anh giúp tống khứ Adam thì cứ gọi nhé.”
Tống khứ anh ư? Không đâu. Nàng đâu có muốn tống khứ anh. Nàng muốn đắm chìm vào việc ngắm nhìn anh. Làm thế đáng thương đến mức nào? Chúa ơi, anh rạng rỡ biết bao. Thậm chí còn đẹp hơn cả những hình bóng mơ mộng nàng thấy mỗi khi nhắm mắt lại. Dòng máu của nàng chảy rần rật, nhịp tim nảy lên, miệng khô khốc khó mà nuốt được.
Gina bắt mình chậm lại, kể cả những bước về phía anh, khi mà bản năng giục nàng chạy đến, ném mình vào vòng tay anh và không bao giờ buông ra. Sẽ kéo dài được bao lâu, nàng tự hỏi, trước khi tình yêu phai nhòa? Vài tháng? Hay vài năm?
“Gina,” anh lên tiếng, giọng nói trầm rung rung như dội lại trong ngực nàng.
“Adam. Anh đang làm gì ở đây?”
Anh đưa tay xoa xoa gáy. “Anh phải gặp em. Lấy một phi cơ của gia đình. Thuê xe ở sân bay – ” Anh ngừng lại và nhìn chiếc xe tải bẩn thỉu.
“Ừ, màu đẹp lắm.”
“Họ chỉ có thế.” Anh nói.
Nàng mỉm cười. “Em có hỏi anh đến đây bằng cách nào đâu. Chỉ hỏi tại sao anh ở đây thôi.”
“Để gặp em. Nói với em – “
Ánh mắt anh sáng lên vì cảm xúc – nhiều hơn những gì nàng từng thấy được trong chiều sâu đen tối đó trước kia, và Gina điên cuồng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Hy vọng nhỏm dậy bên trong và nàng mau chóng ép nó xuống. Chẳng lý gì phải thổi lên một quả bóng mà Adam hiển nhiên sẽ đâm thủng.
Rồi anh nhíu mày, nhìn nàng từ đầu xuống chân và nói, “Em ổn không? Em có được đi lại không?”
“Sao cơ?” Nàng cười với anh. “Em khỏe mà Adam. Có chuyện gì sao?”
“Anh đem cho em thứ này.” Anh kéo một tờ giấy được gập gọn ra khỏi túi sau và đưa cho nàng. “Cái này của em.”
Chỉ liếc một cái là nàng biết đó chính là bản Khế ước của mảnh đất anh khao khát. “Gì cơ?” Nàng lắc đầu. “Em không hiểu gì cả.”
“Dễ hiểu thôi. Anh hủy bỏ thỏa thuận của chúng ta. Mảnh đất lại là của em.”
Nàng từ mảnh giấy ngước lên nhìn anh, rồi nhìn lần nữa. “Anh đang làm chuyện vô nghĩa đấy.”
“Cha em nói với anh rồi.”
Sự nghi ngờ phiền toái đang không yên bên rìa tâm trí nàng. Người cha hay gây chuyện của nàng tới giờ đã làm gì rồi? “Chính xác là nói gì với anh cơ?”
Adam bước lại gần, đặt cả hai tay lên vai và nhìn vào mắt nàng. “Ông ấy nói với anh em đã mất đứa bé.”
Nàng lắc đầu, nhưng anh tiếp tục nói.
“Anh rất xin lỗi, Gina. Anh biết chỉ thế vẫn chưa đủ. Anh biết “xin lỗi” giờ phút này chả có cái ý nghĩa khốn kiếp gì cả, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể trao cho em.” Đôi tay anh lướt trên gương mặt nàng, ngón cái vuốt ve làn da. “Anh rất xin lỗi vì đã không biết trân trọng điều kỳ diệu chúng ta cùng nhau tạo ra.”
Cha nàng đã nói dối anh. Nghĩ rằng nàng đang bị tổn thương, Adam đã chạy đến bên nàng. Bong bóng hy vọng nở ra trong lòng nàng lần nữa. Nàng hít sâu thêm một hơi, bất chấp trận gió Colorado lạnh lẽo đập vào mình, lần đầu tiên Gina cảm nhận được hơi ấm kể từ khi rời khỏi California. “Adam…”
“Khoan. Để anh nói xong đã.” Anh kéo nàng lại gần, ôm chặt vào mình và vuốt ve bàn tay trên lưng nàng như đang gắng thuyết phục bản thân rằng nàng thực sự đang ở đây. Với anh. Gina không ngăn anh. Nàng dâng hiến bản thân cho sự kỳ diệu được anh ôm lần nữa. Để mùi hương của anh lấp đầy nàng. Để cảm nhận sức mạnh của anh bao lấy nàng.
Khi nói, giọng anh lặng lẽ và run rẩy. “Em hỏi tại sao anh không có những bức ảnh chụp Monica và Jeremy trong nhà.”
Nàng đờ người một chút, nhưng anh vẫn cảm thấy và siết nàng chặt thêm.
“Anh không quên họ. Nhưng có điều em không biết Gina.” Anh xoay nàng lại nhìn anh. “Monica định bỏ anh. Anh là thằng chồng tồi tệ và làm cha cũng chẳng hơn gì.”
Điều đó giải thích rất nhiều.
“Ôi Adam. Anh đang tự trách – “
“Không.” Giờ anh buồn bã lắc đầu. “Anh không thấy tội lỗi vì vụ tai nạn – dù nếu như anh là người chồng tốt hơn, có thể chuyện đó không xảy ra. Không đâu, Gina. Điều anh cảm thấy là hối tiếc. Rằng anh không thể và sẽ không được là những gì hai mẹ con cô ấy cần.”
Trái tim nàng đau thay anh, nhưng trong mắt anh có nhiều thứ hơn là nỗi buồn, có cả sự xác định nữa. à hy vọng. Điều gì đó khiến tim nàng bay bổng ngay cả khi nàng chỉ muốn vuốt ve a