Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Em Chỉ Tiếc Không Ở Bên Anh Đến Già

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325073

Bình chọn: 9.5.00/10/507 lượt.

p. Tôi tin chắc những bạn học chăm chỉ của anh nhất định đều âm thầm mà cố gắng vất vả. Nhưng người học lớp 12 cũng không phải tôi, thế nên đương nhiên tôi đã ra hiệu sách mua hai quyển bài tập giống y đúc, tiện cho việc chép lại đáp án cuối sách.

Sau lưng có tiếng mở cửa, tôi liền vểnh tai nghe ngóng. Nghe thấy tiếng chú thím nói chuyện, tôi lập tức nhét sách bài tập vào ngăn bên của cặp sách, thay bằng bàn tập Toán của mình. Nhìn lên đồng hồ, vừa mới chín rưỡi.

Mặt chú hơi đỏ, rõ ràng là đã uống rượu. Tôi liền đứng dậy đi pha trà. Thím nhìn xung quanh, hỏi:

“Viên Viên, anh cháu đã về chưa?”

Trong lòng tôi rất hốt hoảng, nhanh chóng suy nghĩ một chút, cuối cùng trả lời: “Anh vừa mới ra ngoài, bảo là đi mua chút đồ gì đó ạ.”

“Mua chút đồ, hay là lại đi chơi?”

Tôi bẩm sinh nhát gan, vừa nói dối mặt đã đỏ như quan công. Tôi cúi đầu không dám nhìn thím, vội chạy lên tầng, nhấc điện thoại trong phòng gọi cho anh. Thời đó điện thoại di động vẫn là thứ hiếm, nhưng anh đã mua được một cái.

Điện thoại kết nối được, đầu kia nghe rất ồn ào. Tôi không dám nói lớn, sợ chú thím nghe được, lại sợ họ nghe qua điện thoại ở dưới nhà, bèn nói nhỏ lại:

“Anh mau về đi. Em nói anh ra ngoài mua chút đồ.”

Bên kia không trả lời, cúp máy luôn.

Tôi không rõ anh có nghe thấy không, nhưng thím lại gọi tôi xuống ăn hoa quả. Tôi thưa một tiếng, chỉ đành thấp thỏm đi xuống, trong lòng vô cùng hối hận. Lỡ bị phát hiện, vậy hình ảnh cháu gái ngoan của tôi trong mắt chú thím sẽ sụp đổ mất.

Tôi giả bộ bình tĩnh, cầm quả táo chậm rãi ăn, ánh mắt lướt qua đồng hồ, nói chuyện với chú lại nhấp nhổm không yên.

Đúng lúc tôi không thể kiên nhẫn được nữa, chuẩn bị khai báo thành thật thì tiếng mở cửa động trời vang lên. Tôi lập tức đứng phắt dậy.

Anh thay dép đi vào. Thật kỳ diệu, trong tay anh thực sự cầm một túi đồ. Không đợi thím hỏi, anh đã giơ cái túi lên, “Vừa nãy Viên Viên nói muốn ăn kem, con mới ra ngoài mua cho em ấy. Này, cho em.” Anh nói mà vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Tôi chầm chậm đi qua nhận lấy túi kem, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Anh liếc tôi một cái, nhỏ giọng nói, “Vô dụng”.

Ừ đấy, tôi vô dụng. Đứa em gái vô dụng này đã bao che cho anh, đến giờ đi ngủ rồi còn phải giả bộ vui vẻ mà ăn tận hai que kem đấy.

Thím rất hài lòng về việc kiểm tra đột xuất. Tôi nghĩ, cho dù thím có nghi ngờ, cũng sẽ không nghĩ đứa cháu luôn thành thật nghe lời như tôi sẽ giúp anh lừa thím. Điều này làm tôi hơi áy náy, âm thầm hạ quyết tâm, lần sau sẽ không bao giờ vì bao che cho anh mà nói dối nữa.

Thật may, anh đã bắt đầu có nề nếp hơn một chút. Trừ tối thứ Bảy, còn lại đều cố gắng trở về trước giờ quy định, có khi còn ăn cơm chiều. Đôi lúc thím về sớm, tôi sẽ về phòng gọi điện cho anh, thường thì anh sẽ về rất nhanh. Thế nhưng dù anh về cũng chỉ về phòng mình, không biết làm gì ở trong đó. Tôi vẫn phải làm bài tập của anh.

Tôi than thở với Gia Hinh, cô ấy cũng bất lực, chỉ biết an ủi tôi: “Cậu phải thấy may mới đúng, anh ấy còn không bắt cậu làm giúp bài tập toán hoặc bài tập vật lý.”

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, thế mà cô ấy lại bồi thêm một câu, “Bởi vì cậu chỉ có thể lao động chân tay, chứ không thể làm việc cần dùng trí óc được.”

Tôi nổi cáu, cô ấy vội chạy biến đi, tôi không đuổi kịp. Tiếc là chúng tôi không học cùng lớp, tôi cũng không có gan lao vào lớp người ta lôi cô ấy ra, chỉ có thể dậm chân mấy cái, rồi quay về lớp của mình.

-

Theo lý mà nói, tôi hẳn phải giống những thanh thiếu niên không ngại khó học hành, hăng hái tiến về phía trước. Lâm vào đường cùng cũng không mất chí khí, tuy ăn nhờ ở đậu cũng sẽ không chịu thua kém, ngày đêm chong đèn đọc sách, cuối cùng thành danh, khiến người ta phải nhìn mình với con mắt khác. Nhưng đầu óc tôi khá bình thường, chí khí cũng không thể tầm thường hơn, điển hình của loại người không có chí tiến thủ. Tôi chỉ muốn vâng lời chú thím, sống đơn giản, dù ở nhờ cũng không thấy mất mặt, chỉ muốn tự bảo vệ bản thân để không bị người khác bỏ rơi nữa.

Đây chính là lý do mặc dù cùng học ở trường trọng điểm, nhưng tôi lại học khác lớp với Gia Hinh. Bởi vì lớp của tôi, thực sự có hơn nửa số bạn học là vào được đây nhờ tiền.

Vậy mà bọn họ không kiêng kỵ gì, cũng chẳng bao giờ che giấu mình nhờ tiền để vào đây học. Tôi từng nghe có người nói, bố mẹ cậu ấy cho cậu ấy vào học trường này, là vì không muốn bị xem thường khi nói chuyện với người khác. Dù sao thì tốt nghiệp trung học xong, cậu ấy sẽ đi du học. Dát một lớp vàng lên người như vậy rồi sẽ trở về kế thừa sản nghiệp. Đôi khi tôi nghĩ, vậy chẳng phải là lừa mình dối người hay sao? Dát một lớp vàng lên bên ngoài thì thực sự sẽ trở thành báu vật?

Tuy nhiên, tôi thích bầu không khí thoải mái của lớp. Hết giờ học, kể cả những bạn tự mình thi đỗ vào trường này cũng sẽ vui vẻ xem các bạn khác bày trò vui; đôi lúc có người nói đùa, mọi người sẽ cùng cười vang. Không giống các lớp khác, hết tiết rồi vẫn có không khí căng thẳng. Gia Hinh thỉnh thoảng ra ngoài nói chuyện với tôi, đều sẽ bị giáo viên chủ nhiệm lớp họ trừng mắt nhìn.

Các lớp khác vừa hâm mộ lạ


XtGem Forum catalog