
p Tiểu An nhất định sẽ ở cạnh nhau."
Con ngươi của Giang Thiệu bởi vì một cái tên trong lời của cô mà hơi co rút lại, tầm mắt từ từ tụ tập trên mặt cô. "Thật chứ?" Nước mắt của Nghê Hiểu không nhịn được chảy xuống, gật đầu một cái. "Nhất định thế."
Nghê Hiểu rốt cuộc biết trừ Diệp Tiểu An không ai có thể tiến vào thế giới của anh nữa, ít nhất cô vĩnh viễn không làm được.
Giang Thiệu về nhà cùng đeo bám dai dẳng Cảnh Thiên một hồi lâu, Cảnh Thiên mới đồng ý để cho anh đưa áo khoác đến cho Diệp Tiểu An. Vẻ tiều tụy vì nhiều ngày không ngủ trên mặt Giang Thiệu nháy mắt không thấy bóng dáng, lúc anh gõ cửa nhà Diệp Tiểu An thì tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Diệp Tiểu An mới vừa vắt hết óc chuyển hướng chủ đề của Diệp Tích Thượng, lại nghe thấy có người gõ cửa, nhưng làm sao cũng không ngờ người ngoài cửa là Giang Thiệu.
"Diệp Tử, là ai tới?" Diệp Tích Thượng thay quân trang ra mặc vào đồ thường, vừa sửa sang lại ống tay áo vừa từ phòng ngủ ra ngoài, Diệp Tiểu An cảm thấy đau cả đầu, thân thể chuyển một cái thuận tiện khép hờ cửa lại cười với Diệp Tích Thượng. "Là. . . . Là chuyển phát nhanh."
Cửa chưa đóng chặt, đối thoại của cô và Diệp Tích Thượng đều rơi hết vào tai Diệp Tích Thượng, còn có cử động có tật giật mình của Diệp Tiểu An. . . . Anh nhướng mày, người phụ nữ này mới chia tay với anh bao lâu, đã cất giấu đàn ông trong nhà rồi?
Diệp Tích Thượng không phải người Diệp Tiểu An có thể tùy tiện lừa gạt, hé mắt nhìn qua cửa. "Vậy sao?" Diệp Tiểu An liên tục gật đầu không ngừng, tay ở sau lưng muốn đóng cửa lại. Nhưng Giang Thiệu lại dùng chân đỡ cửa, cửa liền bị đá văng ra, cơ thể nhỏ bé gầy gò của Diệp Tiểu An liền loạng choạng ngã ra trước, thật may là Diệp Tích Thượng kịp thời tiếp lấy cô.
Giang Thiệu liếc mắt liền nhìn thấy cảnh tượng thân mật Diệp Tiểu An bị một người đàn ông xa lạ ôm vào trong ngực, con ngươi đen nhánh bỗng dưng tối đi. Anh chuyển tầm mắt qua trên người của người đàn ông, đó là một người đàn ông cao lớn đẹp trai không thua anh, từ trong đôi mắt kiên nghị kia có thể nhìn ra anh ta không phải nhân vật bình thường.
Ánh mắt Giang Thiệu liếc thấy quân trang màu xanh xám đại biểu cho không quân đang khoác lên trên chỗ tựa lưng của ghế sa lon, nhếch môi nhạo báng Diệp Tiểu An. "Em đúng là thích đàn ông mặc đồng phục."
Da đầu Diệp Tiểu An tê dại len lén liếc Diệp Tích Thượng một cái, Diệp Tích Thượng đang dùng ánh mắt xem kỹ nhìn Giang Thiệu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, hỏi Diệp Tiểu An. "Vị này chính là nhân viên bưu kiện em nói?"
Diệp Tiểu An lúng túng cúi đầu, Giang Thiệu cười khẽ một tiếng, đường hoàng đi vào bỏ đồ vật lên trên bàn, lấy ra hộp giữ tươi và một đống thức ăn bỏ vào tủ lạnh. "Hoành thánh giữ lại để em nắm ăn sáng, còn có một số món ăn liền, hâm nóng lên là ăn được."
Nhìn dáng dấp thì anh không hề quen thuộc với bài viện của nơi này, nhưng giọng nói không mặn không nhạt kia, ngược lại mang theo sự thoải mái ân cần. Diệp Tích Thượng ôm hai cánh tay quan sát anh, "Anh là ai của Diệp Tử?"
"Anh cảm thấy tôi là ai của cô ấy?"
"Chúng em đã chia tay rồi !"
Giang Thiệu và Diệp Tiểu An đồng thời trả lời, nhưng đáp án lại vô cùng khác biệt. Diệp Tiểu An lập tức ảo não che mắt, cô thật là khờ mà, còn tưởng rằng Giang Thiệu sẽ trực tiếp nói với Diệp Tích Thượng anh ấy là bạn trai cô, kết quả ngược lại biến thành cô không đánh đã khai rồi.
Giang Thiệu nhếch khóe miệng, bởi vì sự vội vã phủi sạch của cô mà ánh mắt hơi lạnh. Diệp Tích Thượng nâng cằm em gái ép buộc cô ngẩng đầu lên, "Em ở chung với anh ta sao?"
Diệp Tiểu An khẽ cắn răng, gật đầu rất nhẹ không thể không tăng thêm một câu. "Nhưng anh ấy không phải Tả Trí —— a! Đau!" Cô vừa dứt lời liền cảm thấy sức tay của Diệp Tích Thượng tăng mạnh, bấu cô đau chết. Diệp Tích Thượng không có lên tiếng, nhưng cô biết Diệp Tích Thượng tức giận. "Em sẽ giải thích với anh, buông em ra trước đi!"
Diệp Tích Thượng chỉ cảm thấy bên tai có một quyền bén nhọn đáng sợ đánh về phía mình, anh hoảng hốt nghiêng đầu qua theo bản năng, quyền kia sượt qua tai, đồng thời cánh tay níu lấy Diệp Tiểu An bị một cảm giác tê dại như dao chém trúng nhanh chóng xâm chiếm, khiến anh không thể không buông tay. Diệp Tiểu An thoáng chốc rơi vào trong tay Giang Thiệu.
Bản lĩnh của Giang Thiệu thật không phải nhanh bình thường, khiến trong lòng Diệp Tích Thượng không khỏi trầm xuống, đây có vẻ là một đối thủ mạnh mẽ. Diệp Tiểu An còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy hoa mắt, thân thể chợt nhẹ, tiếp đó chính là mùi hương cô rất quen thuộc xông vào mũi, mùi hương khiến cô không thể kháng cự chui vào tim phổi vạch ra sự nhớ nhung mà cô che giấu rất sâu.
"Như thế nào? Còn đau không?" Giang Thiệu đè đầu cô ở trước ngực tỉ mỉ tra xét sau gáy cô, trừ hơi hồng ra thì không có gì lo ngại. Động tác của Giang Thiệu dừng một chốc, lúc này mới phát giác tư thế thân mật của hai người, theo bản năng cúi đầu hôn nhẹ sau gáy cô. Vậy mà Diệp Tiểu An lại giống bị môi của anh làm phỏng, bỗng chốc đẩy anh ra liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Giang Thiệu vốn muốn bắt