Disneyland 1972 Love the old s
Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323040

Bình chọn: 7.00/10/304 lượt.

n qua, ôm cô xoay người đặt trên vách kim loại lạnh lẽo. Trong lòng Diệp Tiểu An chợt căng thẳng, làn môi nóng của Giang Thiệu thân mật dính vào bên tai cô, giọng trầm thấp bởi vì nhớ nhung mà khàn khàn, khiến tim của cô cũng rung động.

"Tiểu An, Tiểu An, anh rất nhớ em, làm thế nào. . . . . ."

. . . . . .

. . . . . .

Giang Thiệu muốn hôn cô, nhưng không thể xác định ý kiến của cô, chỉ có thể dùng môi vuốt ve vành tai và gương mặt cô để dò xét. Hai người dán rất gần, gần đến mức có thể nghe cả hai thở hổn hển. Mắt thấy môi của anh sắp tìm được môi của cô, đang lúc này Diệp Tiểu An lại nâng đầu gối lên đụng mạnh vào giữa hai chân anh.

Giang Thiệu rên lên một tiếng, buông cô ra lui về phía sau, tựa ở đối diện, nửa cúi người, một tay nắm canh ngang một tay che hạ bộ, trên trán có giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống, đau nói không ra lời. Diệp Tiểu An lau sạch sẽ nước mắt còn dính trên mặt, lạnh lùng chất vấn anh. "Anh đánh anh của tôi à?"

Anh lắc đầu, chân mày vẫn nhíu lại khổ sở. Diệp Tiểu An nhào tới quyền đấm cước đá anh. "Tôi không tin! Ai cho anh ra tay với anh tôi! Giang Thiệu anh khốn kiếp! Đó là anh trai tôi!"

Giang Thiệu hít sâu một hơi, kéo áo ra, lộ ra nửa người trên bền chắc cùng với từng mảng xanh xanh tím tím lớn nhỏ nhìn thấy mà ghê đầy nửa người trên, làm bộ cởi dây nịt quần. "Là anh ta đánh anh, phía dưới cũng có vết thương, em muốn tra xét không?" Diệp Tiểu An ngừng tay, che môi rơi nước mắt tí tách, không ngờ Diệp Tích Thượng xuống tay nặng như vậy.

Lúc này thang máy dừng lại ở tầng một, cửa ding một tiếng mở ra. Ngoài cửa có hai ba người đang chờ thang máy, nhìn thấy bên trong có một người đàn ông quần áo xốc xếch vết thương chồng chất còn có một người phụ nữ khóc lóc rối rít khiến ai cũng không dám đi vào. Diệp Tiểu An nghiêng đầu chạy đi, Giang Thiệu làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, cài nút áo xong liền đuổi theo cô.

Tuyết vẫn còn đọng, mảng lớn bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống tầm tả, phất phới bồng bềnh tán lạc phàm trần, trời đất đều là bông tuyết trắng xóa. Diệp Tiểu An mặc áo khoác màu đỏ, bước mạnh bước nhẹ trong tuyết giống như một đám lửa nhỏ đang bập bùng. Xe dừng ở bên cạnh, Giang Thiệu đuổi theo bắt lấy cánh tay cô nhét cô vào ngồi sau xe, rồi mình cũng ngồi vào theo. Diệp Tiểu An không muốn ở chung với anh, muốn mở cửa xe bên kia đi ra nhưng bị anh tóm lấy cánh tay. Diệp Tiểu An vung mạnh anh ra, hai chân giơ lên ngăn lại cơ thể muốn nghiêng tới của anh. "Anh không đau hả? Còn muốn ăn một cước nữa?"

Giang Thiệu cứ nhìn chằm chằm cô, cũng không nói chuyện, ánh mắt kia khiến cô phát rui. Thấy anh không có cử động nữa, Diệp Tiểu An lại kéo cửa xe, nhưng lúc này còn chưa đụng cửa đã bị anh kéo mạnh ra sau giữ chặt trong ngực, cánh tay của anh giam cầm cô như thanh thép, đầu chôn ở trên mái tóc cô. "Để cho anh ôm một lát, mấy phút là được rồi." Sự quyến luyến trong giọng điệu của anh khiến cô nhất thời mất hồn, thật sự không phản kháng nữa.

Tiếng tim đập của anh có thể truyền qua bên cô cách quần áo, nhiệt độ của người anh và hình dáng lồng ngực anh cũng rất chân thật rõ ràng, không còn là hình dáng mà mỗi ngày mỗi đêm cô dựa vào trí nhớ miêu tả ra. Đáy lòng có một âm thanh rất không có tiền đồ khuyên cô: mấy phút, mấy phút là được rồi, cậu nhớ anh ấy thế mà?

Nhưng Diệp Tiểu An vẫn tỉnh táo, người đàn ông này không nói ra được câu nói cô để ý nhất, cô không nên tiếp tục trầm luân. "Buông tôi ra."

Giọng nói sụt sùi của cô khiến Giang Thiệu rất muốn hôn cô. Anh chẳng những không thả mà còn ôm cô chặt hơn, như muốn nhét cô vào tánh mạng của mình. "Em không yên lòng nhất là anh đúng không?"

"Không phải."

"Nói láo, anh không phải là người điếc, những lời em nói ở ngoài anh đều nghe." Giang Thiệu không muốn lãng phí thời gian có hạn vào việc tranh chấp không có ý nghĩa, liều mạng hít vào mùi hương khiến anh nhớ nhung đến đau đớn từ người cô. "Tiểu An, em có. . . nhớ tới anh không. . . ."

"Lúc đầu có nhớ, nhưng tôi tự nói với mình đừng nhớ anh thì sau đó không còn nhớ nữa rồi."

Giang Thiệu ngẩn ra, bỗng dưng lật người cô qua đối mặt mình rồi cúi đầu muốn hôn cô, Diệp Tiểu An tất nhiên không chịu, thân thể ngửa ra sau né tránh. Giang Thiệu thuận thế đè cô trên ghế xe, đôi tay giữ chặt đầu cô hôn mạnh vào môi cô. Diệp Tiểu An giãy giụa kịch liệt, chân bị anh khống ở hai bên cô thể căn bản không đá anh được. Quả đấm nhỏ rơi vào trên người anh như mưa, Giang Thiệu lại như không hề hay biết. "Anh không tin!"

Anh hơi không khống chế được ngậm môi của cô mút vào, sự ấm áp mềm mại vuột mất đã lâu làm anh tham lam muốn lấy được nhiều hơn. Lưỡi của anh cạy răng cô ra chui vào như rắn, chợt thấy môi lưỡi truyền đến một cơn đau đớn bén nhọn, vị gỉ sắt nhanh chóng lan tràn ra.

Giang Thiệu không thể không buông cô ra, Diệp Tiểu An vừa dùng mu bàn tay chùi mạnh môi vừa căm tức nhìn anh, "Nhớ cho rõ chúng ta đã chia tay rồi! Anh cứ thích dây dưa không rõ với bạn gái cũ vậy sao? Giang Thiệu, làm ơn học tôn trọng tôi! Tôi không có nhiều năng lượng để luôn chữa mấy vế