
t hôn, nếu không cũng sẽ không không vượt xa ngàn dặm đến nương tựa anh ta. Càng sẽ không bởi vì Tả Trí mở miệng gọi một tiếng "Diệp Tử nhà của tôi" liền bị dụ đến đầu óc choáng váng.
Giang Thiệu đi đến một nhà hàng không thường đến, ba người giải quyết cơm tối ở nơi này. Ăn cơm no rồi, Tả Trí hôn gương mặt của Diệp Tiểu An một cái, "Anh tính tiền rồi thuận tiện đi "xả nước", em chờ anh một lát."
Diệp Tiểu An hiển nhiên chống đỡ không được thế công của Tả Trí, mắc cỡ đến muốn chôn mặt.
Tả Trí từ phòng rửa tay đi ra thì thấy Giang Thiệu đang đợi anh, liền cợt nhã tiến tới. "Như thế nào, cô nàng này đủ đáng yêu không? Hôn một cái mà gương mặt cũng đỏ, bây giờ còn có thể tìm được cô gái như thế sao."
Giang Thiệu không để ý lời nói của anh ta, "Cậu định làm như thế nào?"
"Còn có thể làm sao, cô ấy đã tới rồi, tôi có thể đuổi đi sao?" Tả Trí bĩu môi, nghĩ ngợi chốc lát. "Căn nhà kia của tôi vẫn còn trống đấy."
Giang Thiệu giật nhẹ môi, cười cười, có điều ngụ ý nhíu mày liếc xéo anh. "Đó là đối diện nhà tôi, mà cậu thì không thể ở đó mỗi đêm."
Vốn Tả Trí sống ở đối diện nhà Giang Thiệu, trước đây không lâu Tả Trí dời đến chung cư mới gần đơn vị hơn, căn nhà kia liền bỏ không.
"Đồ tốt phải chia sẻ, lúc tôi không có mặt thì giúp anh em chăm sóc một chút." Tả Trí tỏ vẻ khẳng khái, lại vô lại vỗ vỗ vai anh. "Nhưng anh nên có chừng mực chút, đừng để chị tôi phát hiện."
Giang Thiệu không tiếng động cười cười không có nhiều lời nữa.
Xe chạy trở về nhà trọ của Giang Thiệu. Diệp Tiểu An xuống xe hơi do dự, kéo tay áo Tả Trí. "Hay em đến khách sạn ở đỡ mấy ngày, tìm được nhà rồi dọn đến."
Mặc dù cô và Tả Trí quen nhau đã lâu nhưng chỉ dừng lại ở trình độ ôm hôn. Nguyên nhân là cơ hội gặp mặt không nhiều lắm, Tả Trí tuy có muốn "Xâm nhập" phát triển nhưng deu826 bị Diệp Tiểu An uyển chuyển cự tuyệt.
Có lẽ đối với Tả Trí mà nói, Diệp Tiểu An thật khác với người khác. Cho nên anh cũng không dùng thủ đoạn hoặc là lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô gái này lên giường, nếu không bằng miệng lưỡi của Tả Trí, Diệp Tiểu An tu luyện tám trăm năm nữa cũng chưa hẳn là đối thủ.
Tả Trí dĩ nhiên biết trong đầu cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì. "Anh có nhà mà cần gì đến khách sạn thuê phòng, em cố ý khiến anh không an lòng à?" Nói xong kéo va ly của cô qua, dắt tay của cô vào thang máy, không cho cô phản bác. Mà Diệp Tiểu An bị anh lời nói tự nhiên tùy ý của anh trêu chọc thì ấm áp trong lòng, cô từ chối nữa thì không khỏi quá làm kiêu.
Giang Thiệu thản nhiên đi theo phía sau hai người, cười mỉa mai một tiếng. Tài tán gái của Tả Trí quả thật không phân cao thấp với tài phá án của cậu ta.
Trong thang máy, Diệp Tiểu An nhìn những con số không ngừng nhảy lên trên đỉnh đầu, trong lòng càng khẩn trương. Tả Trí ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười. "Em làm sao vậy, đến mức này, nắm tay anh đau luôn."
Diệp Tiểu An le lưỡi, "Em vẫn cảm thấy rất ngại."
"Có gì ngại, ngủ chung nhà với anh chứ đâu bắt em ngủ chung nhà với Giang Thiệu."
Tả Trí nói chuyện luôn không ngại miệng, nghiêng đầu lại đi hỏi Giang Thiệu. "Đúng không Giang Thiệu?"
Giang Thiệu hơi nghiêng đầu, bộ mặt phớt tỉnh mở miệng. "Ngủ với tôi, tôi cũng ngại đấy."
Diệp Tiểu An hì hì cười ra, nhất thời liền không còn khẩn trương.
Đinh một tiếng, thang máy rất ổn, cửa thang máy mở ra.
Bọn họ vừa mới chuẩn bị đi ra thang máy thì tiếng đóng cửa chợt truyền đến, Tả Trí và Giang Thiệu cùng nhau dừng bước chân, cảnh giác nhìn nhau.
Chung cư Tử Kinh có hai hộ một tầng. Kể từ sau khi Tả Trí chuyển đi, tầng hai mươi sáu chỉ có Giang Thiệu và bạn gái ở chung của anh, cũng chính là Cận Thanh - chị của Tả Trí. Cận Thanh là một nữ tiếp viên hàng không bay khắp thế giới, rất ít về nhà. Mà tin tức truyền tới trong mắt Giang Thiệu nói cho Tả Trí, Cận Thanh sẽ không trở lại vào lúc này.
Người nọ khóa cửa lại trực tiếp đi về phía thang máy, tiếng bước chân quen thuộc đủ để ấn chứng suy đoán của hai người.
Thật là xui xẻo.
Tả Trí thở dài một tiếng bé không thể nghe, không để lại dấu vết buông tay Diệp Tiểu An, nhảy ra đầu tiên, Giang Thiệu thuận thế kéo tay Diệp Tiểu An và va ly đi ra ngoài.
Tả Trí "Không cẩn thận" đụng vào một người phụ nữ có dáng vẻ thiếu phụ đang xách túi đầy hai tay nách còn kẹp văn kiện ở khúc quanh, người phụ nữ không có phòng bị bị anh đụng lui ra một bước, văn kiện nhất thời rơi vãi xuống.
"Ơ, trùng hợp như thế à Trần mỹ nữ." Tả Trí cười đùa nói, vội khom xuống nhặt.
Trần Dao đang muốn nổi đóa, vừa thấy là Tả Trí liền nuốt lời nói về, thuận tay nhét túi vào trong tay anh. "Ơ, trùng hợp như thế à Tả tiên sinh, làm phiền anh giúp em mang những đồ này ra xe, cảm ơn."
"Quá khách khí! Anh không giúp em còn ai giúp em?" Tả Trí khoa trương nhíu mày trợn mắt.
"Nói vậy, tôi không thể giúp à?" Giang Thiệu nhìn Tả Trí, cố làm ra vẻ như rất muốn khi dễ anh, nhưng khi dễ thì khi dễ, còn phải phối hợp anh ta diễn trò, cho nên hỏi Trần Dao. "Ở lại lát nhé? Chúng tôi mới ăn cơm về."
Trần Dao vừa muốn đồng ý lại không ngờ nhìn thấy cô gái đi theo sau lưng Giang Thiệu từ trong than