
thần ra ngoài, cảnh phục màu tím mặc ở trên người làm khí chất tuấn dật của anh lộ rõ. Lúc đi ngang qua phòng cách mở cửa trùng hợp nhìn thấy cảnh Tả Trí bị Diệp Tiểu An đạp một cước xuống giường.
Thấy thì thấy, chỉ là Giang Thiệu vẫn sóng nước chẳng xao đi tới trước bàn ăn gắp lên một cái bánh tiêu cắn một cái, uống thêm hớp sữa đậu nành, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đã nhiều năm như vậy, điểm này của Diệp Tiểu An vẫn không có chút nào biến hóa, là người có tính kinh khủng nhất khi rời giường mà anh biết.
. . . . . .
Tả Trí rất buồn bực, nhìn trái nhìn phải trong cái gương ở phòng vệ sinh, đã qua nhiều giờ nhưng dấu tay nhỏ trên mặt trái vẫn chưa có tiêu xuống.
"Ơ, đội trưởng Tả trúng đoạt mệnh truy hồn chưởng của chị dâu à? Ha ha. . . . . ."
Tiểu cảnh viên Giáp đi ngang qua không nhịn được nhạo báng đôi câu, bị Tả Trí đuổi đi. "Có biết nói chuyện hay không, cái này gọi là Ảm Nhiên Tiêu Hồn Chưởng."
Nhưng cả bót cảnh sát trừ tiểu cảnh viên Giáp, còn có tiểu cảnh viên Ất Bính Đinh v.v..., người nào nhìn thấy cũng nhạo báng đôi câu, người nhát gan cũng mím môi cười trộm.
Tả Trí lắc lư đến phòng làm việc của Giang Thiệu, thừa dịp không có người ngoài đặt mông ngồi ở trên bàn, cong ngón tay gõ mặt bàn của Giang Thiệu một cái. "Tôi lớn vậy vẫn chưa từng bị phụ nữ đánh."
Ai cũng biết Tả Trí tiếc mặt như mệnh, đánh anh chỗ nào đều được, nhưng không được đụng gương mặt đẹp trai phi phàm của anh ta.
"Sao tôi nhớ, khi còn bé mỗi lần cậu gây họa sợ mẹ cậu đánh thì đều chạy tới nhà tôi, còn ăn không uống không không ít nữa." Giang Thiệu lật tập hồ sơ mà thủ hạ đã chỉnh lý xong, mí mắt cũng lười nâng. "Lúc ấy cậu nói thế nào nhỉ, có ân cần phải báo đáp gấp trăm lần, nhưng bây giờ cậu còn không ngừng gây phiền toái cho tôi."
"Chậc, ngoại trừ mẹ tôi." Tả Trí bĩu môi, "Tôi có báo đáp, không phải đã tặng chị tôi báo đáp cho anh sao?"
"Chúng tôi là tự do yêu nhau, không có nửa xu quan hệ với cậu."
"Quay đầu lại tôi đã kéo cho anh 100 thùng mỳ ăn liền, lúc đó anh liền lấy mỳ ăn liền chiêu đãi tôi, bạn chí cốt thế mà?"
"Không sai biệt lắm." lúc này Giang Thiệu mới để tập hồ sơ xuống, giương cằm lên. "Thông báo cảm thụ lần đầu bị con gái tát của cậu."
"Diệp Tiểu An đâu phải là khó chịu khi rời giường, rõ ràng chính là khuynh hướng bạo lực." Tả Trí sờ sờ gò má, nhớ tới tình cảnh lúc ấy, cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Tiểu An bị anh hôn sưng đỏ, còn có xúc cảm trơn mịn trên người côtràn đầy lòng bàn tay mình. . . .
"Anh đừng nói, mặc dù không lớn, nhưng cảm xúc còn rất tốt, đáng giá hồi tưởng." Tả Trí khoa tay múa chân trước ngực của mình, cười hắc hắc hai tiếng.
"Có lời."
Giang Thiệu làm sao không biết Tả Trí chỉ cái gì, cười xấu xa quở nhẹ anh ta. "Cho cô ở căn nhà đó của cậu được không? Trần Dao trở lại thì sao?"
"Không có việc gì, đồ đạc lộn xộn còn dư lại lúc dọn nhà đã được chuyện đi, cũng nói là cho em họ anh ở nhờ, Trần Dao nào để ý tới tôi, người ta một lòng muốn vào top 500 thế giới!" Tả Trí ngượng ngùng nói. Trần Dao có một công ty quy mô không lớn không nhỏ, bình thường bận rộn không thấy bóng người, xã giao còn nhiều hơn anh.
"Đây không phải là kế hoạch lâu dài, khuyên cậu vui đùa một chút thôi, nếu động tĩnh quá lớn xem cậu làm sao xong việc, cũng không thể ly hôn thật." Giang Thiệu bưng lên cà phê đã lạnh hết trên bàn uống một ngụm. Nếu quả thật có ngày đó, Diệp Tiểu An phải đối mặt sự thật này ra sao?
"Chuyện của tôi anh đừng chăm lo mù quáng, mợ tôi có bức hôn anh không? Cậu chuẩn bị khi nào thì cưới chị tôi vào cửa? Sinh đứa bé mập mạp cho tôi vui đùa một chút."
Nghe câu nói sau cùng, Giang Thiệu nhất thời cảm thấy cà phê trong miệng đắng muốn chết.
Thời gian này không có vụ án gì lớn, Giang Thiệu cũng rãnh rỗi hơn. Con người một khi rãnh rỗi sau lúc bận rộn, sẽ cảm thấy vô cùng trống trảig. Giang Thiệu càng ngày càng cảm thấy như vậy, anh là đội trưởng hình cảnh lại càng có áp lực mà người khác không thể nào cảm nhận được.
Nhớ lại lúc trước khi còn ở bộ đội đặc chủng, sự huấn luyện không phải người mỗi ngày cơ hồ chiếm hết thờ gian của anh. Trong những năm đó cuộc sống của anh trừ huấn luyện chính là nhiệm vụ, đầu vừa dính gối liền có thể ngủ, mệt mỏi đến một chữ cũng không muốn nói nhiều, cả hô hấp cũng là một gánh nặng. Bất kể xuân hạ thu đông trạng thái gì, thời gian vừa đến tự động mở mắt bắt đầu một ngày vận hành đầu óc và thân thể với cường độ siêu cao mới, viễn viễn không ngừng như máy.
Nhưng hiện tại muốn anh nhớ lại quá khứ, thì trừ cuộc sống màu xám tro như địa ngục mà anh muốn quên cũng không quên được, sợ rằng chỉ còn lại một bóng dáng mảnh mai dùng cách anh không hiểu được núp ở trong trí nhớ của anh. Nói là ẩn núp thích hợp hơn hết. Vì trước khi thấy gương mặt đó của Diệp Tiểu An, anh cũng không biết mình nhớ cô.
Mà thời gian ở chung với anh và cô cũng chỉ là thời gian tính theo giờ thôi.
Nếu như nhớ không lầm, không nhiều không ít, 72 giờ.
Sau 72 giờ chính là năm năm. Gặp mặt lại, cô thành đối tượng ngoại tình của anh em anh. Giang Thiệu cười cười, sự gặp gỡ kỳ diệu thật