
uá lâu!
Trò chơi tình yêu này, Giang Thiệu thề không bao giờ dính nữa.
Chủ nhật Giang Thiệu không hề ra, tắt điện thoại di động bứt hết dây điện thoại rồi nằm trên giường ngủ đến trời đất u ám, cho đến khi Tả Trí ở bên ngoài đập cửa.
"Giang Thiệu con mẹ nó anh chết trong đó rồi à! Cút ra ngoài nhanh lên! Cha anh đã xảy ra chuyện!"
. . . . . .
Tả Trí siết quả đấm, nhíu mày rậm, cặp mắt sắp phóng lửa ở ngoài cửa nhà Giang Thiệu. Khi Giang Thiệu mở cửa là chỉ mới vừa mặc xong áo sơ mi, "Ba tôi xảy ra chuyện gì?"
Vừa dứt lời chỉ thấy Tả Trí chợt vung một quyền tới đây, Giang Thiệu không có tránh chỉ đưa cánh tay ra đỡ lấy. "Cậu uống lộn thuốc à!"
"Ăn thuốc nổ rồi !" Tả Trí đẩy anh vào trong nhà níu cổ áo anh chất vấn. "Anh và chị tôi xảy ra chuyện gì?"
Giang Thiệu sửng sốt, thì ra Tả Trí vì kéo anh ra ngoài mới nói thế. "Chuyện xảy ra như thế đó!" Giang Thiệu đẩy tay của anh ra, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
"Hai ngàii thật chia tay?" Tả Trí không dám tin. Giang Thiệu cười giễu, không muốn giải thích quá nhiều, trên thực tế anh không bao giờ muốn nói về người phụ nữ đó nữa. "Mỗi ngày đều có người chia tay, có gì kỳ quái, hai người không hợp thì sớm muộn sẽ tách ra."
Giang Thiệu đi rửa mặt, Tả Trí chống nạnh đi qua lại ở phòng khách, tất cả đồ của Cận Thanh đều không còn ở đây. Trên khay trà có hộp thuốc lá, trong cái gạt tàn thuốc tràn đầy tàn thuốc, mà Giang Thiệu đã vì Cận Thanh cai thuốc nhiều năm. Không ai rõ ràng Giang Thiệu yêu Cận Thanh bao nhiêu hơn Tả Trí, nhưng anh lại chỉ nhìn thấy sự xem thường của Giang Thiệu.
Ánh mắt Tả Trí chìm chìm, nói một câu rất muốn bị đánh. "Anh chia tay với chị tôi, không phải là vì Diệp Tiểu An chứ?"
Giang Thiệu nhổ nước súc miệng trong miệng ra, dùng bàn chải đánh răng làm phi tiêu phóng về phía Tả Trí. "Con mẹ nó đầu óc cậu có bệnh à! Xem tôi là cậu sao? Cố ý tìm đến tôi gây khó dễ à!"
Cửa phòng vệ sinh bị Giang Thiệu hung hăng đóng sầm, sau đó bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Tả Trí né tránh "Ám khí" của Giang Thiệu, muốn phản bác nhưng lại há mồm không biết nói gì. Quả thật anh cảm thấy mình có hơi bệnh.
Giang Thiệu đứng ở dưới vòi hoa sen mặc cho nước nóng tưới lên mình, chợt nhớ tới câu nói đùa của Tả Trí lúc hai người ở quầy rượu uống rượu thì Tả Trí đêm đó, anh không nhịn được mắng ra tiếng.
—— ngộ nhỡ ngày nào đó Cận Thanh chia tay với anh. . .
"Con mẹ nó quạ đen!" Thật để Tả Trí nói trúng, Cận Thanh đá anh thật.
Giang Thiệu tắm xong đi ra thì thấy Tả Trí thoải mái tựa vào trên ghế sa lon, nhíu mày. "Sao còn chưa cút? Ở nhà tôi làm gì? Kim ốc ở đối diện, cậu đi nhầm cửa rồi."
"Kim ốc gì chứ?" Tả Trí hỏi xong không đợi anh trả lời đã phản ứng kịp: "Kim ốc" trong Kim Ốc Tàng Kiều. "Tôi hỏi anh một ngày không chê tôi thì không thoải mái? Một người đàn ông mà cứ trưng gương mặt oán phụ ra cho ai nhìn chứ? Thất tình cũng chứ đâu phải liệt dương, phụ nữ là gì chứ?"
"Đóng cái mông cậu lại, có chút đạo đức công cộng được không?" Giang Thiệu không tìm được dao cạo râu, kiểm tra toàn bộ cũng không thể nào tìm ra dao cạo râu chạy bằng điện đó.
"Đại gia anh đấy! Tôi đang an ủi anh đó!" Tả Trí tiện tay ném cái gối qua, cái ót Giang Thiệu lại tựa như có mọc mắt dễ dàng quay đầu đi tránh né. Cái gối bay sượt qua, đập trúng cái điện thoại đang đặt trên quầy thủy tinh, lắc lư mấy cái rồi rớt xuống đất bể tan.
Tả Trí vỗ tay, huýt sáo. "Thấy không, cũ thì không đi."
Giang Thiệu khom người nhặt một tấm danh thiếp lên từ đống mảnh vụn, đây là danh thiếp của một bác sĩ ở bệnh viện phụ khoa nào đó, phía sau còn viết thời gian lên bằng bút bi. Giang Thiệu nắm tấm danh thiếp nhỏ, trài tim từ từ trầm xuống.
﹡
Diệp Tiểu An ngồi vẽ ở trước bàn máy tính chẳng phân biệt được ngày đêm, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ tháng này, các bản thảo tiếp theo cũng hoàn thành. Biên tập bị hiệu suất kinh hãi của cô hù sợ, vội vàng tự mình pha trà cho cô, tha thiết quan tâm. "Không phải em không muốn làm nữa chứ?"
Diệp Tiểu An lắc đầu, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm hồng trà không lên tiếng. Tròng mắt của biên tập xoay động, hiểu ý kéo tay cô một cái.
"Có gì đâu, chị sẽ thương lượng với ở trên xem có thể tăng tiền nhuận bút cho em không, không được nữa thì chị sẽ tranh thủ cho em tất cả tiền lì xì tiền thưởng!" Biên tập vỗ ngực một cái, "Cứ để chị lo, Tiểu An a, em không thể bỏ mặc chị, chúng tôi còn chuẩn bị xuất bản tập tác phẩm của em đấy."
". . . . . ." Diệp Tiểu An thiếu chút nữa phun ngụm hồng trà ra ngoài. Cô chỉ bởi vì chuyện của Giang Thiệu nên tâm tình không tốt, hóa bi phẫn làm động lực cần lao một ohen thôi, thật đúng là có "Mất" phải có được.
Vơ vét rất nhiều tập tranh kỷ niệm số lượng có hạn và dụng cụ hàng năm có tiền không mua được, Diệp Tiểu An hài lòng rời đi. Mặc dù đã không phải lần đầu tiên xuất bản tập tác phẩm của mình, nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Vui vẻ muốn chia sẻ với ai đó, Diệp Tiểu An nghĩ tới Tả Trí, lập tức bấm điện thoại của anh.
"Nha đầu thối mau trở lại, anh đang ở cửa nhà em!" Tả Trí vốn muốn làm rõ nguyên nhân Giang Thiệu và Cận Thanh chia ta