Polly po-cket
Em Dám Quên Tôi

Em Dám Quên Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325773

Bình chọn: 9.5.00/10/577 lượt.

trước cửa sổ nhàn nhã xem sách.

Đồng lão gia xuất thân là một công nhân, năm đó cưới được thiên kim tiểu thư con gái xưởng trưởng.Ngược lại mẹ kế của hắn được học đại học đàng hoàng, là thư ký trong một công ty, cho nên tất cả sách về phương diện quản lý kinh doanh đều được bà coi như vật báu mà giữ trong nhà.

Lão thái thái vẫn duy trì sự bình thản, Đồng Nhiên đọc được hơn nửa cuốn sách dày, bà mới chậm rãi cầm theo một nhánh cây dài đã được tu bổ từ trong hoa viên trở về.

“Đồng Nhiên, tới lâu chưa? Sao không bảo người tới gọi ta?” Bà Đồng ngồi xuống đối diện Đồng Nhiên, sau khi cởi găng tay cao su, liền cười tiếp nhận khăn mặt mà người hầu đưa tới.

“Nghe nói dì đang bận chăm sóc mấy bồn hoa bảo bối, không muốn quấy rầy nhã hứng của dì nên ngồi đây đọc sách.”

Bà Đồng lau tay xong liền nói : “Đọc sách cũng tốt, dù sao công ty mà hiện tại con đang quản lý càng lúc càng phát triển, ắt hẳn cũng luôn phải bận tâm lo nghĩ.Thân là người đứng đầu, muốn học cũng phải cân nhắc thời gian, nên học cái gì, phân ra nặng nhẹ…”

Đồng Nhiên gấp sách lại, bỏ xuống bàn trà : “Vấn đề đó không cần phải nhờ đến sách vở, lão gia của chúng ta chính là một nhân tài kiệt xuất rồi.”

Bà Đồng mỉm cười : “Nhiên Nhiên, ta nghe anh trai con nói là con giận nó, dù gì hai anh em cũng là từ một người bố mà ra, cho dù trên công việc có hợp tác, cũng không thể chỉ vì một vài chuyện vụn vặt mà gây xích mích…”

Đồng Nhiên chậm rãi ngồi thẳng người, đứng lên.Dáng người gầy yếu của bà Đồng bị bao phủ bởi bóng dáng cao lớn của Đồng Nhiên.

Nếu nhìn kỹ, khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ kia vẫn còn lưu lại chút thùy mị thướt tha, dần dần có những nếp nhăn nhỏ xuất hiện, trong trí nhớ của hắn, mỗi lần khuôn mặt này xuất hiện trước mặt mẹ thì sẽ làm cho mẹ phải trốn trong phòng mà kêu khóc.

Cho nên một thời gian dài lúc hắn còn nhỏ, hắn đều nghĩ người phụ nữ này nhất định là giống như lời mẹ nói, là một mụ yêu quái gây tai họa và rắc rối, khiến cho hắn run sợ.

Không phải Đồng Nhiên không đau lòng thương tiếc mẹ mình, trên thực tế là một người phụ nữ luôn oán trời oán đất, lại không bao giờ oán giận con mắt nhìn người của mình, thì thật ra đó là một người phụ nữ có nội tâm rất lớn.

Có đôi khi, hắn thậm chí hoài nghi, mẹ hắn lúc trước đi khắp nơi để cầu thầy trị bệnh, liều mạng mới sinh hạ được mình, cũng không phải xuất phát từ tình yêu đối với ba, cũng không phải là một người phụ nữ có tình mẫu tử trời sinh, mà kỳ thật bà chỉ muốn lưu lại một chút gì đó để làm chướng mắt đôi cẩu nam nữ kia mà thôi.

Nhớ rõ năm hắn năm tuổi, mẹ hắn xúi hắn thả sâu vào cốc nước của ả tình nhân kia, ba hắn biết chuyện liền tức giận đá thẳng vào mặt khiến hắn ngã vật ra, lúc đó mẹ hắn đang đứng trên cầu thang, nhìn người phụ nữ kia chạy đến bồn rửa nôn thốc nôn tháo mà cười đến thỏa mãn.

Cũng chính từ khi đó, hắn sinh ra một tâm lý giữ khoảng cách với những người đối diện.Khi mẹ bị bệnh nặng, mang theo một bụng đầy oán hận mà buông tay nhân gian, bà vẫn không quên túm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, dặn dò đi dặn dò lại, nói rằng đừng quên ai là người đã đẩy bà vào chỗ chết, nhắc hắn khi lớn lên nhất định phải khiến cho đôi cẩu nam nữ kia sống không yên ổn.

Có lẽ hắn là một đứa con bất hiếu! Cái cảm giác thân thiết gắn bó đối với Cảnh Giai Tuệ hoàn toàn khác biệt.Hắn chưa bao giờ hiểu được cái thứ tình cảm với ba mẹ anh em trong gia đình nó là cái gì.Khi đôi tay lạnh lẽo của mẹ buông xuôi, hắn thậm chí còn có một cảm giác rất thoải mái – như vậy hắn đã có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cái gia đình biến thái này rồi.

Xét một cách công bằng, người mẹ kế này đã đối xử không tệ với một đứa con riêng như hắn.

Ít ra thì, hắn rốt cục cũng có thể mặc một bộ quần áo sạch sẽ vừa người mà xuất hiện trước mặt người khác, có thể sai bảo người hầu, có cơm ăn đúng giờ.Tuy rằng mẹ kế giống mẹ đẻ không quan tâm mấy đến vấn đề học hành của hắn, nhưng khi cha giơ tay muốn đánh hắn, bà cũng sẽ ở bên cạnh ngăn lại.

Một người mẹ kế mà có thể làm được như vậy, quả thật không hề dễ dàng!

Song, sự hòa hợp êm thấm kia, cũng chỉ mơ hồ như làn khói bốc lên từ những món ăn đặt trên bàn mà thôi!

Cho nên, năm đó khi hắn rời nhà trốn đi, kỳ thật cũng không mang theo bao nhiêu oán khí, ông già kia chết đi chẳng để lại cho hắn chút tài sản nào, mà dù có để lại thì hắn cũng không cần.

Cũng giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết, từ nhỏ chịu khổ, lớn lên thành tài, so với việc quay về trả thù bức chết mẹ kế và tên anh trai giả tạo, hắn lại thích đóng vai lãng tử phong lưu lầm lối biết quay trở về nhà, nhìn bọn họ trước mặt giả vờ thân thiết, sau lưng lại ngấm ngầm tính kế, tâm tình của hắn lại vô cùng sung sướng, tinh thần phấn chấn mà thu mua thêm vài công ty nữa!

Thế nhưng…cho dù có sắm vai khỉ làm xiếc thì cũng sẽ có lúc tạo phản.Hơn nữa một khi khỉ biến thành rắn độc, nhe răng chuẩn bị cắn người phụ nữ mà hắn bảo vệ, hắn sẽ lập tức cầm dao chặt đứt con rắn đó thành nhiều mảnh, khiến cho nó phải trở về nguyên hình!

“Có những người không nên động vào, một khi chạm vào giới hạn của tôi, thì ắ