
n sẽ đi nghỉ một chuyến.
Chiếc xe rẽ vào làn đường riêng,
đèn điện tử của biệt thự vừa bật Tịch Mộ Thiên đã nhìn thấy Vinh Phi Lân đang
đứng dựa vào cột đèn ở cổng. Anh không khỏi nhướn mày, kéo cửa xe xuống. Tịch
Mộ Thiên nhìn Vinh Phi Lân từ đầu đến chân rồi nói: “Cậu đúng là khách quý, lên
xe đi!”
Tịch Mộ Thiên rót hai ly rượu rồi
đưa cho Vinh Phi Lân một ly, nói vẻ đùa bỡn: “Sao dạo này ngoan thế? Anh còn
tưởng cậu lại chạy đến cái xó xỉnh nào rồi! Ông già nói đợi khi nào cậu về sẽ
đánh gãy chân cậu, tránh để suốt ngày chẳng thấy bóng dáng cậu đâu cả!”
Ánh mắt Vinh Phi Lân lướt qua gian
phòng khách lạnh tanh, không khỏi lắc đầu. Nơi này xa hoa như hoàng cung nhưng
chẳng có chút hơi người, lần nào đến cũng cảm thấy lạnh lẽo như cái hầm băng. Ở
được trong chỗ này đúng là chỉ có mình Tịch Mộ Thiên. Đối với người anh rể này,
Vinh Phi Lân thực lòng khâm phục, so với Tịch Mộ Thiên, anh thấy bản thân mình
đúng là một thằng công tử bột không hơn không kém.
Vinh Phi Lân tự biết mình là ai,
hiểu rõ bản thân không phải người có duyên kinh doanh, cho dù bị bố áp giải về
nhà cũng vô ích, anh không có năng lực và càng không có dã tâm như ông anh rể,
do đó anh chỉ an nhàn hưởng thụ cuộc sống của một thiếu gia.
Tịch Mộ Thiên nhìn Vinh Phi Lân dò
xét: “Sao, dạo này có duyên tao ngộ à?”
“Duyên tao ngộ?”
Trong đầu Vinh Phi Lân thoáng hiện
lên hình ảnh Hạ Tử Khâm đầu bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch không thể tả. Vinh
Phi Lân không khỏi phì cười, nói vẻ hơi nghiêm túc: “Không hẳn là duyên tao
ngộ, chẳng qua chỉ là một con nhóc thú vị thôi!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: “Sao, thật
sự không định quay về Vinh Thị à? Bố sức khỏe không được tốt, cậu là con trai
độc nhất của nhà họ Vinh, sớm muộn gì cũng phải tiếp quản, đây là trách nhiệm
cậu không trốn tránh được đâu, mau cân nhắc đến chuyện qua giúp anh một tay
đi!”
“Ai nói em không trốn thoát được?
Trừ thằng con trai độc nhất của nhà họ Vinh là em ra, chẳng phải còn có ông con
rể là anh sao? Anh thích kiếm tiền, em thích tiêu tiền, chúng ta ai cũng có sở
thích riêng mà.” Tịch Mộ Thiên lắc đầu cười: “Nói đi, hôm nay đến tìm anh có
việc gì? Là bố đóng băng thẻ tín dụng của cậu hay là cần ông anh rể này ra mặt
cho hả?”
Vinh Phi Lân không nhịn được cười:
“Vốn dĩ em còn không nghĩ thế, giờ nghe anh rể nói vậy em cũng cảm thấy mình
đúng là một thằng công tử nhàn rỗi, nhìn tình trạng của anh hiện giờ em biết
sức khỏe của bố không thành vấn đề!”
Vinh Phi Lân đưa trả ly rượu cho
Tịch Mộ Thiên:
“Em đi trước đây!”
Sải bước ra cửa lớn, đột nhiên nhớ
ra chuyện gì, Phi Lân quay lại cầm một quả táo ở trên đĩa ném lên rồi đón lấy,
đưa vào miệng cắn một miếng: “Anh rể, em có một người bạn viết tiểu thuyết, em
đọc bản thảo rồi, cũng được phết, em gửi vào hòm thư của anh, anh đọc xem có
thể giúp được không nhé!”
Tịch Mộ Thiên hơi ngẩn người rồi
cười bảo: “Bạn gái mới phải không? Sao, dạo này thay đổi khẩu vị à?”
Vinh Phi Lân gãi gãi đầu: “Nói tóm
lại là anh cứ giúp em đi, con nhóc ấy viết khá lắm, chỉ thiếu một cơ hội thôi,
điều này không hề vi phạm nguyên tắc làm việc của anh mà!”
Nói rồi Vinh Phi Lân vẫy tay và
biến mất vào trong bóng đêm.
Tịch Mộ Thiên tắm rửa rồi quấn khăn
đi ra thư phòng. Vừa bật máy tính lên liền nhớ tới những điều Phi Lân nói. Tịch
Mộ Thiên đăng nhập hòm thư, quả nhiên thấy có mail giới thiệu bản thảo. Fi
đính kèm vừa hiện lên khiến anh không khỏi ngạc nhiên, điều khiến Tịch Mộ Thiên
ngẩn ra không phải là cái tên truyện “Tình yêu đang độ chín”, mà là bốn chữ
“Thanh Thanh Tử Khâm” trên mục bút danh.
Cái tên này khiến Tịch Mộ Thiên
không khỏi nhớ đến “Con mèo say khướt” nọ. Lúc cầm giấy chứng minh thư của cô
lên xem, chính anh cũng bất ngờ vì cô lại có một cái tên đầy ý thơ như thế.
“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm [1'>”. Lẩm bẩm cái tên này trong miệng,
Tịch Mộ Thiên chợt có cảm giác quyến luyến và nhớ nhung.
[1'> Thi
kinh Trung Quốc, đại ý chỉ tình cảm của một cô gái dành cho chàng trai mình yêu
mến “Chiếc cổ áo màu xanh anh mặc, vương vấn trong lòng em”.
Tịch Mộ Thiên kéo chuột xuống cuối
bản thảo, bên dưới có phần giới thiệu cụ thể về tác giả. Lúc nhìn thấy tên thật
của tác giả để là Hạ Tử Khâm, trong lòng Tịch Mộ Thiên bỗng có cảm giác phẫn nộ
và khó chịu kì lạ.
Trong ấn tượng của anh, “Con mèo
say khướt” kia không hề có tâm địa gì, nhưng “con mèo say khướt” không có tâm
địa gì đó vừa mới lên giường với anh xong lại câu được đại thiếu gia của nhà họ
Vinh. Nhớ lại việc Hạ Tử Khâm thản nhiên nhận số tiền và quần áo kia, Tịch Mộ
Thiên cảm thấy mọi chuyện đều là lẽ dĩ nhiên. Chỉ có điều anh không ngờ “Con
mèo say” đó lại cao tay đến thế, hoặc cũng có thể chỉ là một cô gái cùng tên?
Tịch Mộ Thiên lạnh lùng đọc kĩ phần
giới thiệu tác giả từng chữ từng chữ lướt qua đầu anh, cuối cùng đến một tia hi
vọng xa xỉ cũng tan biến. Anh ngửa người ra ghế, dường như là để xoa dịu sự tức
tối và khó chịu trong lòng. Tịch Mộ Thiên châm điếu thuốc lên, tay ấn điện thoại:
“Tiểu Dương, chuẩn bị cho tôi tư
liệu