
đầu tiên Mẹ viện trưởng nổi giận, cũng là lần đầu
tiên cô và Mạch Tử bị phạt. Nhưng đến thứ sáu, Mẹ viện trưởng đặc biệt dẫn cô
và Mạch Tử vào khu vui chơi trong thành phố chơi cả ngày, do đó đến bây giờ cô
vẫn còn nhớ như in chuyện ấy.
Chỉ có điều vui chơi trong kí ức hoàn toàn khác hẳn với nơi
cô đang đứng, Hạ Tử Khâm có cảm giác bản thân mình giống như một bà già đi vào
công viên bị Vinh Phi Lân kéo đi chơi hết trò này đến trò khác. Cuối cùng lúc
ngồi phao vượt thác, Hạ Tử Khâm bám chặt vào tay Vinh Phi Lân rồi hét lên thất
thanh, xuống đất rồi cô vẫn còn chưa hết run rẩy.
Vinh Phi Lân dở khóc dở cười, gõ đầu cô nói: “Em đúng là vô
dụng! Thế đã là gì, lát nữa nếu có cơ hội anh sẽ cho em biết thế nào là ngồi
phao vượt thác thực sự, còn kích thích hơn cái này gấp trăm lần!”
“Thôi đủ rồi đấy! Tôi còn muốn sống
thêm vài năm nữa!” Hạ Tử Khâm yếu ớt trừng mắt với Vinh Phi Lân.
Vinh Phi Lân kéo tay cô: “Đi thôi,
chúng ta đi ăn, tiêu hao nhiều năng lượng quá, đói lắm rồi!”
Hai người chạy đến một quán mì, mỗi
người ăn một tô mì thịt thật to. Ra khỏi quán, Hạ Tử Khâm đi được mấy bước mới
phát hiện Vinh Phi Lân không đi theo, cô quay lại thì nhìn thấy anh ta đang
đứng bên ngoài một sạp báo, tay cầm tờ báo, vẻ mặt rất kỳ dị.
Hạ Tử Khâm ghé mắt nhìn, không khỏi
giật nảy mình, bức ảnh gần như chiếm hết mặt báo, góc độ chụp không được đẹp
lắm nhưng cũng khá rõ ràng.
Người đàn ông bị chụp nghiêng từ
trong sân bay đi ra, nửa mặt bên kia chìm trong bóng tối, dáng người cao ráo
bước đi kiên định, ngũ quan hài hòa, nhìn nghiêng thấy lông mi dày và đen. Mắt
anh ta hơi nheo nheo, mũi rất cao, đôi môi mỏng mím chặt khiến cho khuôn mặt
càng thêm sắc lạnh.
Người đàn ông này tuy không lộ
khuôn mặt chính diện nhưng thứ khí chất bá đạo toát ra từ con người anh ta hiện
rõ mồn một trên trang báo. Trên mặt báo in hàng chữ rất nổi bật
“Tịch Mộ Thiên, người khổng lồ
trong giới bất động sản tạm thời nhận chức Tổng giám đốc công ty truyền thông
Vinh Thị. Lần hợp tác này có mang lại sự thay đổi đột biến cho giới truyền
thông hay không, chúng ta hãy cùng chờ đợi!”
Bên dưới còn có một bài viết khá
tường tận giới thiệu vị Tổng giám đốc này, Hạ Tử Khâm chỉ liếc vài dòng mà toát
mồ hôi hột. Cho dù đêm hôm ấy uống say mèm, nhưng cô chỉ liếc sơ qua cũng nhận
ngay ra, người đàn ông trên báo chính là người đàn ông hôm trước. Còn nữa, anh
ta là Tổng giám đốc Tịch ư? “Ặc ặc...” Hạ Tử Khâm khẽ rên hai tiếng.
Chỉ có điều một người đàn ông như
thế có cần thiết phải lên giường với một cô gái xa lạ và say mèm như cô không?
Hơn nữa Hạ Tử Khâm còn loáng thoáng nhớ đêm ấy chính cô là người lôi kéo anh
ta...
Nhưng định thần lại, Hạ Tử Khâm
thấy mình đúng là lo hão, chẳng qua chỉ là tình một đêm thôi, hứng lên thì làm,
còn không thì đường ai nấy đi. Xã hội hiện nay những chuyện như thế này đâu có
gì ghê gớm. Dù gì gã đàn ông ấy cũng bỏ tiền, còn cô bỏ cái màng trinh của
mình, một cuộc giao dịch vô cùng công bằng.
Hơn nữa món tiền ấy cô đã gửi toàn
bộ về cô nhi viện, vì vậy bây giờ có nói gì cũng muộn rồi. Hạ Tử Khâm đang trăn
trở băn khoăn thì Vinh Phi Lân vỗ vai cô nói:
“Em tự về nhà nhé, anh có việc gấp
phải đi trước đây, đừng quên ăn sáng đấy!”
“Này, Vinh Phi Lân...!”
Chớp mắt một cái, cái bóng của Vinh
Phi Lân đã chìm trong đám đông đi đường...
Tịch Mộ Thiên từ tòa nhà Vinh Thị
bước ra, lúc này đường phố đã lên đèn.
“Cuộc họp ngày mai đã dặn dò mọi
người chưa?”
Tiểu Dương vội vàng đáp: “Rồi ạ,
tôi đã thông báo với quản lí các tầng, ngày mai sẽ họp trên tầng thượng!”
Tiểu Dương ngập ngừng một lát rồi
nói: “Tổng giám đốc, thật sự phải bãi chức của mấy người đó sao? Vinh Thị dù gì
cũng không bằng Tịch Thị chúng ta, đám lão thần kia đều từng lăn lộn với chủ
tịch Vinh, ai cũng đầy đủ tư cách, anh vừa mới lên đã bãi chức của họ, chỉ e là
không ổn!”
Mắt Tịch Mộ Thiên lóe lên một tia
sáng lạnh giá: “Tư cách ư? Cái mà doanh nghiệp cần là năng lực và lợi ích chứ
không phải cái thứ tư cách vô dụng kia. Tôi đã xem tài liệu của Vinh Thị suốt
ba ngày trời, bên ngoài tưởng là ngon lành tử tế, năm nào lợi nhuận thật cũng
vô cùng nhỏ, bố vợ đã giao quyền hành cho tôi quản lí ắt hẳn hiểu được tác
phong làm việc của tôi, Vinh Thị không phải nhà phúc lợi, không phải là nơi
nuôi báo cô người khác!”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên chợt dừng lại
bên ngoài cửa sổ, anh giơ tay lên ra hiệu: “Dừng xe!”
Ông Lưu đỗ xe sát vào lề đường,
Tịch Mộ Thiên sải bước xuống xe, những cánh hoa anh đào rơi lả tả trong không
trung. Tịch Mộ Thiên không khỏi nhớ lại con “mèo say khướt” đêm đó, cô bám chặt
lấy anh, còn cả tấm thân mềm mại và run rẩy đó, cũng giống như những cánh hoa
mềm mại nở xòe trong lòng anh vậy. Vẻ đẹp thuần khiết ấy khiến anh đến tận hôm
nay vẫn không thể nào quên được.
Tịch Mộ Thiên thầm ngạc nhiên,
chẳng nhẽ đây chính là lí do vì sao dạo này anh không tìm đàn bà qua đêm, dẫn
đến những phản ứng tâm lí do dục vọng không được giải tỏa. Có lẽ nên cân nhắc
đến chuyện qua một thời gian nữa, đỡ bận rộn hơ