
ào?”
Phi Lân cười cười, ánh mắt lướt qua người cô, đột nhiên ghé
miệng thì thầm:
“Của bạn trai tặng à?”
Hạ Tử Khâm lườm anh ta một cái định mặc kệ anh ta, người đàn
ông này lắm lời như đàn bà. Vinh Phi Lân lại cười, nói vẻ rất tự nhiên:
“Theo như tôi được biết thì cửa hàng này không cho trả lại
hàng đâu!”
Thích thú liếc nhìn khuôn mặt thất vọng của Hạ Tử Khâm, Phi
Lân tiếp tục
“Chỉ có điều tôi có chút giao tình với chủ cửa hàng, cô đồng
ý lát nữa mời tôi đi ăn, tôi sẽ giúp cô. Thế nào?”
Hạ Tử Khâm nhìn anh ta vẻ hoài nghi. Đẹp trai thì có đẹp
trai, nhưng trông có gì đó không tử tế. Vinh Phi Lân nhún vai:
“Sao, không tin tôi à?”
Hai người đang nói chuyện thì có một cô gái khoảng ngoài ba
mươi rất xinh đẹp tiến lại gần, cúi người nói:
“Chào quý khách! Tôi là quản lí cửa hàng, cửa hàng chúng tôi
có cho trả lại hàng ạ.”
Hạ Tử Khâm liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, còn chưa
kịp thể hiện vẻ vui mừng thì cô quản lí cửa hàng đã tiếp tục:
“Mời quý khách đưa hóa đơn mua hàng ra, chúng tôi sẽ làm thủ
tục trả lại hàng ngay cho quý khách.”
Hạ Tử Khâm chớp chớp mắt:
“Cái đó... Tôi làm mất hóa đơn rồi, không thể trả lại hàng
trực tiếp sao?”
Quản lí cửa hàng lắc đầu nói:
“Xin lỗi quý khách, nếu quý khách không có hóa đơn, chúng tôi
không thể đồng ý cho quý khách trả lại hàng.”
Hạ Tử Khâm đang buồn phiền không biết phải làm thế nào thì
đột nhiên nghe thấy tiếng người đàn ông ngồi đối diện vang lên:
“Dù gì cũng đã xác định được là quần áo của cửa hàng, lại
không bị hư hỏng gì, cô ấy đã nói là mất hóa đơn, cân nhắc đến uy tín của cửa
hàng cũng nên cho trả lại đi chứ, tránh để mất khách!”
Nhân viên quản lí đã gặp nhiều loại người, chỉ liếc mắt là có
thể đoán ra chiếc áo trên tay Hạ Tử Khâm nguồn gốc không minh bạch, hơn nữa chủ
nhân của nó cũng không phải là người hiểu biết về hàng hiệu. Vì vậy quản lí
muốn dọa Hạ Tử Khâm một chút rồi ép giá để mua lại sản phẩm, thế là có một món
lời lớn. Nào ngờ một người ít lo chuyện bao đồng như Vinh thiếu gia hôm nay
bỗng nhiên lại xen vào.
Vinh thiếu gia là khách hàng siêu VIP của cửa hàng, tuyệt đối
không thể đắc tội. Nếu anh ta đã muốn nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn dự
tính kia không thể thực hiện được, thôi thì đành coi như nể mặt anh ta vậy.
Nghĩ đến đây, cô quản lí cúi người nói:
“Vinh thiếu gia đã có lời như vậy, chúng tôi đành phá lệ lần
này. Mời cô đi theo chúng tôi để làm thủ tục trả hàng ạ!”
Hạ Tử Khâm nào ngờ gã đàn ông trông như tên lưu manh này lại
có uy quyền đến thế, chỉ vài câu nói đã giải quyết được việc. Cô nhìn anh ta
hồi lâu rồi mới đi theo người quản lí làm thủ tục trả hàng.
Vinh Phi Lân không nhịn được cười, chỉ có điều anh ta chẳng
cười được lâu. Vinh Phi Lân ngây ra nhìn cô gái kia cầm tiền rồi quay người bỏ
đi, hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì đến mình, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!
Vinh Phi Lân đứng bật dậy, cô bạn gái từ phòng thay đồ đi ra
chỉ kịp nhìn thấy cái bóng của anh ta lao ra ngoài. Cô ta tức tối giậm chân:
“Phi Lân, Phi Lân, Vinh Phi Lân, sao anh lại đi đâu thế?
Tử Khâm đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông cửa inh ỏi
đánh thức. Cô bực bội giơ tay lên khua khoắng xung quanh, cuối cùng cũng vớ
được cái gối để bịt chặt lấy tai. Thế nhưng vẫn không ngăn được tiếng chuông
réo rắt.
“Á…”
Hạ Tử Khâm lớn tiếng gào lên rồi ngồi bật dậy, hai tay ôm
chặt lấy đầu, vò đầu bứt tai. Lúc này tiếng chuông cửa đã biến thành tiếng gõ
cửa, kèm theo đó là tiếng gọi của Vinh Phi Lân.
“Hạ Tử Khâm, mở cửa, mau mở cửa ra, anh mua bữa sáng đến
đây!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên uể oải đổ vật xuống giường, chộp lấy cái
gối tức tối cắn một miếng, trong đầu tưởng tượng ra cái gối đó chính là gã Vinh
Phi Lân đáng hận kia.
Bị gã lưu manh Vinh Phi Lân này đeo bám, Hạ Tử Khâm đến tận
ngày hôm nay cũng vẫn không hiểu nổi sao gã ta mặt dày đến thế.
Xuất phát từ truyền thống tiết kiệm của gia đình, thế nên khi
bị Vinh Phi Lân ép phải mời cơm, Hạ Tử Khâm đành cắn răng mời anh ta về nhà làm
tạm bữa cơm cho xong chuyện. Chẳng hiểu cái gã Phi Lân này ăn nhầm thuốc gì mà
kể từ hôm đó, ngày nào hắn cũng đến chỗ cô điểm danh, mới sáng ra đã xuất hiện,
đến tận nửa đêm mới về. Chuyện này đối với một người ngủ ngày cày đêm như Hạ Tử
Khâm đúng là một nỗi đau khổ tột cùng.
Mái tóc như tổ quạ ở trên đầu, Hạ Tử Khâm lê bước ra mở cửa,
cáu kỉnh nói:
“Vinh Phi Lân, anh rảnh rang đến thế sao. Anh coi nhà tôi là
chỗ làm việc của anh đấy à?”
Vinh Phi Lân đứng dựa lưng vào khung cửa, tay xách bịch quẩy
và sữa đậu nành, anh đã quá quen với cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Hạ Tử
Khâm rồi, đến nỗi mà bản thân cảm thấy, cái đầu bù của Hạ Tử Khâm nếu nhìn kĩ
thì trông cũng nghệ thuật ra phết.
Vinh Phi Lân đưa tay nhấc một lọn tóc của cô giơ lên: “Em nên
gội đầu đi, bết quá!”
Hạ Tử Khâm gạt tay Vinh Phi Lân ra, quay người đi thẳng vào
nhà tắm, đóng sầm cửa lại, chẳng mấy chốc đã nghe thấy có tiếng nước chảy ào
ào.
Vinh Phi Lân không nhịn được cười, con nhóc này đúng là một
đứa quái thai mà từ bé đến lớn bây giờ anh mới gặ