
ng vào phòng.
Hạ Tử Khâm đón lấy, cuộn lại rồi nhét đại vào trong túi xách.
Cô đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống đôi giày dưới chân mình, quả thực có hơi không
quen. Cô đi qua Tiểu Dương, đến kéo cánh tủ giày ra, quả nhiên đôi giày của cô
đang nằm ngay ngắn ở bên trong.
Hạ Tử Khâm cởi đôi giày cao gót dưới chân, nhét nốt vào trong
túi, cô đi đôi giày bệt thường ngày của mình, đeo cái túi lên vai rồi quay đầu
lại vẫy tay chào Tiểu Dương.
“À ờ... cái anh Tổng giám đốc Tịch gì đó, nhờ anh chuyển lời
cảm ơn của tôi cho anh ta, anh ta phục vụ rất tốt, bye bye!”
Hạ Tử Khâm đã ra khỏi cửa rồi mà Tiểu Dương vẫn đứng trơ như
phỗng. Nói thật lòng người đàn bà này có hơi luộm thuộm, anh nghi cái túi to
của cô ta là cái túi nhét đủ thứ trên trời dưới biển, cái gì cũng có thể nhét
vào được thì phải. Bảo cô ta không yêu tiền ư? Tiền, quần áo, giày, cô ta chẳng
từ chối cái gì. Bảo cô ta yêu tiền ư? Ngay cả việc dò hỏi xem Tịch Mộ Thiên là
ai cũng không buồn hỏi. Lại còn câu nói trước lúc ra về có nghĩa gì? Nói thế
chẳng phải cô ta coi Tịch Mộ Thiên là trai bao sao?
Trai bao? Tổng giám đốc? Tiểu Dương vội lắc đầu! Anh thở phào
nhẹ nhõm, ít nhất cô gái này cũng dễ dàng thu xếp ổn thỏa, không khiến anh mất
nhiều công sức. Chẳng may cô ta tham lam vòi vĩnh thêm, Tiểu Dương cũng vẫn
phải làm theo đúng dặn dò của Tịch Mộ Thiên.
Tiểu Dương lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Mộ Thiên, cung kính
hồi báo: “Tổng giám đốc, cô Hạ đã nhận tiền, quần áo và đi rồi ạ!”
Đặt điện thoại xuống, Tịch Mộ Thiên châm điếu thuốc rít một
hơi rồi từ từ nhả khói. Anh khẽ lắc đầu cười, khoảnh khắc ban nãy làm anh có
hơi chút hụt hẫng và thất vọng. Chẳng qua chỉ là một con nhóc con thôi, thế mà
khiến cho anh nhớ nhung đến tận giờ!
“Tổng giám đốc, lão gia tỉnh lại rồi, mời anh qua bên đó ạ!”
Tịch Mộ Thiên dụi tắt điếu thuốc trên tay, quay người bước
đi.
Vinh Hồng Thịnh ngồi dựa lưng vào giường bệnh, nhìn anh con
rể của mình bước vào, tâm trạng có hơi phức tạp. Hồi đầu ông và bố của Tịch Mộ
Thiên đấu đá nhau mất nửa đời người cũng khó mà phân định thắng thua, cho đến
khi nhà họ Tịch xảy ra chuyện, ông Tịch rời bỏ trần thế, lúc này Vinh Hồng
Thịnh mới phát hiện ra đấu đá nửa đời người chỉ là công cốc, nhắm mắt xuôi tay
rồi, cái gì cũng chẳng thể mang theo.
Do đó ông không nghe theo lời khuyên thu mua Tịch Thị mà
ngược lại, còn đem gả con gái lớn của mình là Vinh Phi Loan cho con trai độc
nhất của nhà họ Tịch là Tịch Mộ Thiên. Mặt khác ông cũng rất coi trọng Tịch Mộ
Thiên, gặp biến hóa lớn, anh ta liền kết thúc việc học ở nước ngoài, vội vàng
về nước tiếp quản Tịch Thị. Chớ thấy con người đó còn ít tuổi mà khinh thường,
anh ta chẳng khác gì một thanh bảo kiếm, một khi đã ra tay là khiến cho cả hội
đồng nguyên lão của ban quản trị phải im miệng hết.
Vinh Hồng Thịnh tự cho rằng mình biết nhìn người, cho dù lúc
ấy bản thân không đưa tay ra hỗ trợ, ông tin Tịch Mộ Thiên vẫn có thể ổn định
lại giang sơn của nhà họ Tịch.
Vinh Hồng Thịnh là người lo xa nghĩ rộng, hồi đó sở dĩ ông
chẳng chút đắn đo ra tay tương trợ bởi vì ông hi vọng Tịch Mộ Thiên sẽ nhớ kĩ
công ơn của mình, cũng chính là vì ngày hôm nay.
Vinh Hồng Thịnh không khỏi thầm thở dài, bản thân ông chỉ có
một cậu con trai và một cô con gái, con gái lớn Vinh Phi Loan đoản mệnh, vừa
mới ra đời bác sĩ đã quả quyết cô sẽ không thể sống quá ba mươi tuổi. Phi Loan
năm hai lăm tuổi lấy Tịch Mộ Thiên, một năm sau bệnh nặng qua đời.
Mấy năm nay mặc dù Tịch Mộ Thiên chưa lấy vợ khác nhưng nói
thực lòng hai nhà Vinh Tịch cũng chẳng còn qua lại gì. Tịch Mộ Thiên giúp đỡ
Vinh Thị chẳng qua là vì tình hữu nghị, nếu không phải thằng ranh Phi Lân chẳng
ra gì, thì đâu đến nỗi một ông già hơn sáu mươi tuổi như ông vẫn phải đấu đá
với đám trẻ ranh như thế này?
Vinh Hồng Thịnh trong lòng không khỏi thầm ngưỡng mộ ông
Tịch, vợ chết sớm, chỉ có duy nhất một mụn con trai, nhưng thằng con trai này
lại rất tài giỏi, cũng đủ khiến cho ông ta có thể ngậm cười nơi chín suối. Điều
này đúng là làm Vinh Hồng Thịnh tức chết.
Tịch Mộ Thiên mở miệng hỏi: “Bố, sức khỏe bố đỡ hơn chút nào
chưa ạ?”
Vinh Hồng Thịnh gật đầu: “Yên tâm đi, bố không sao! Nào, Mộ
Thiên ngồi sang bên này, nửa năm rồi bận rộn quá, bố con ta ngay cả cơ hội chạm
mặt nhau cũng không có. Vào viện cũng có cái tốt của nó đấy chứ!”
Tim của Vinh Hồng Thịnh luôn không được tốt, lần này phát
bệnh bác sĩ nói là do làm việc quá độ. Tịch Mộ Thiên ngồi xuống ghế cạnh giường
bệnh, khuyên nhủ:
“Tim của bố không được khỏe, thường ngày phải chịu khó giữ
gìn chứ!”
Vinh Hồng Thịnh xua xua tay:
“Haizzz, không được nữa rồi, già rồi, già thật rồi, không thể
nào bằng thanh niên tụi con được nữa. Nếu như chẳng phải vì Vinh Thị còn cả
đống việc không có người tiếp quản thì bố cũng về hưu từ lâu rồi!”
Tịch Mộ Thiên nhướn mày: “Phi Lân...” Tịch Mộ Thiên mới nhắc
đến cái tên Phi Lân, Vinh Hồng Thịnh đã sầm mặt: “Đừng nhắc đến thằng mất dạy
ấy nữa, bố phải vào viện mà nó một cú điện thoại cũng không có. Chưa nghe bố
chết t