
h nào?”
Tôi giả bộ bình tĩnh lắc đầu: “Không có.”
Nhưng trong lòng thì không hề bình tĩnh chút nào. Nếu – là tôi nói
nếu thôi – nếu hôm nay tôi giận Chung Nguyên là vì hắn nói trúng chỗ
đau, ak ak, chỗ đau, nói cách khác thì là mà, tôi thật sự th … thích
hắn?
Trời ơi, cái mệnh đề này có thể làm con người ta rụng từng khúc xương nha!!!
Nếu thật là như vậy, cũng có thể giải thích tại sao khi nghe Chung
Nguyên nói hắn chỉ đùa thôi mà tôi lại thấy mất mát … ak ak, không nhẽ
tôi thích hắn thiệt sao trời?
Tôi nghĩ lại mấy ngày gần đây, hễ khoảng cách của Chung Nguyên gần
tôi là tim đập chân run đầu óc trống rỗng, tôi ở gần hắn cứ y như người
bị đánh thuốc mê à … Còn hay nghĩ tới hắn nữa chứ, lúc nào cũng nghĩ …
Tôi chưa từng có cảm giác như vậy, lúc nào cũng cảm thấy cuộc sống của
mình tràn ngập sự tồn tại của một người, nếu người đó không ở bên cạnh
sẽ tự nhiên nhớ tới, nghĩ xem người đó đang làm gì, nghĩ tới chuyện
trước đây của người đó, nghĩ nghĩ nghĩ, thời giờ cứ thế trôi qua. Tôi
suy nghĩ tới chỗ này thường tự kết luận, là do hay bị Chung Nguyên áp
bức bóc lột, hình thành phản xạ có điều kiện, bây giờ có vẻ như là do
tôi động lòng xuân ư? >_<
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tôi, Mộc Đồng, hình như là thật sự đã thích Chung Nguyên.
Kết luận làm làm tay chân tôi luống cuống, trời ơi, chẳng lẽ anh danh nhất thế của Mộc Đồng này lại bại trong tay Chung Nguyên sao?
Tôi nghĩ tới khả năng Chung Nguyên thích tôi, đáp án là: NO
Hắn luôn nhìn cao như vậy, người theo hắn có biết bao cô xinh, tôi
chỉ là bụi cỏ nhỏ trong một đám hoa to, trừ bị giẫm đạp thì có vẻ không
có đất diễn gì khác. Huống hồ địa vị của hai chúng tôi ngay từ đầu đã
không đúng rồi, tôi vĩnh viễn là giai cấp bị bóc lột, mâu thuẫn của hai
chúng tôi xưa nay là mâu thuẫn giai cấp, hai người nếu nảy sinh cảm
tình, thì là cảm tình giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô sản nha … Cái
này là không – có – khả – năng!
Nhưng vấn đề hiện tại là, giai cấp vô sản lại thích giai cấp tư sản mất rồi …
Tôi hận muốn cắn răng luôn, sao chính mình lại điên rồ thế không
biết, thích ai không thích, lại đi thích Chung Nguyên chuyên lấy việc
bóc lột người khác làm nhiệm vụ của mình???
Tôi tiến hành tự phê bình nghiêm khắc một lần, muốn biết rốt cục là
tôi thích anh ấy ở điểm nào. Rút cục vẫn không tài nào hiểu được tại sao lại thích anh ấy, vì cái gì mà thích anh ấy. Cả người Chung Nguyên
chẳng có điểm nào tôi thích cả, ngoại trừ vẻ ngoài càng ngắm càng đẹp
kia. Nhưng đẹp trai có ăn được đâu, với lại ai cũng biết mà, mấy tên đẹp trai da trắng là sinh vật không an toàn nhất trên thế giới này
>_<
Tôi đành bất lực hỏi Nhất Nhị Tứ, tại sao tụi nó lại thích một ai đó.
Lão Đại trả lời: “Bởi vì người đó tốt với tao.”
Tiểu Nhị trả lời: “Đừng hỏi tao, tao chỉ thích máy tính thôi.”
Tứ cô nương trả lời: “Bởi vì tao xui xẻo.”
Tôi nghĩ kĩ, phát hiện Tứ cô nương nói rất chính xác, tại sao tôi lại thích người đó? Bởi vì xui xẻo gặp phải, lại còn phải vướng mắc không
dứt ra được.
Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề này, tôi càng thêm buồn bực. “Xui xẻo” là chuyện tôi không kiểm soát được, nói cách khác, chuyện thích hay
không thích Chung Nguyên cũng không phải chuyện tôi có thể thay đổi được … Một kết luận bi kịch quá đi!
Tôi tự đấu tranh trong lòng, vấn đề chủ yếu là rốt cục có nên cho
Chung Nguyên biết chuyện tôi thích anh ấy hay không. Tôi cảm thấy, anh
ấy mà biết chuyện này, chắc chắn là cười tới khờ người luôn cho coi,
không chừng còn cười nhạo tôi; hoặc là vì ngại mà tạo khoảng cách với
tôi, hai người càng lúc càng xa, tôi chỉ có thể nhìn theo bóng anh mà
thôi … Cả hai tình huống này tôi đều không muốn nghĩ tới, quên đi, tạm
thời chưa cho hắn biết, cứ giả bộ như không có gì là tốt rồi.
Tóm lại, tôi nghĩ nếu anh ấy biết tôi thích anh ấy, chắc là tôi sẽ bị áp lực dữ lắm …
Tổng kết lại: tôi thực sự đã thích Chung Nguyên, hơn nữa còn tự nhiên mà thích, tuy rằng không có cách nào thay đổi được, nhưng tôi sẽ giữ
kín bí mật này, không cho anh ấy biết.
Suy nghĩ thấu đáo xong, tôi nơm nớp lo sợ mà đi ngủ.
…
Mùa này cũng chỉ còn cây táo là ra quả mà thôi, tôi với Chung Nguyên
sáng sớm bắt taxi đi hơn một tiếng mới tới được vườn cây Lục Viên.
Vườn Lục Viên là một khu du lịch ngắm cảnh đồng thời cho phép hái
trái cây, nghe nói còn có một vườn thí nghiệm, trồng thử loại quả gọi là Hồng Phú Sĩ, sử dụng kĩ thuật tiên tiến của Nhật, hơn nữa hoàn toàn
trồng bằng hữu cơ, không dùng phân hóa học. Đương nhiên giá cũng đắt
điên đảo, dĩ nhiên cũng có một cơ số người luôn coi tiền như rác, nguyện ý đưa cổ ra cho cắt, ví dụ Chung Nguyên.
Khi chúng tôi đi vào vườn, cảnh tượng thực sự là hoa mắt. Những trái
táo to đỏ, chín mọng đậu chen chúc trên cành, giống như những chùm đèn
lồng màu đỏ. Trái ra rất nhiều nên cây táo cũng không đỡ nổi, phải dựng
sào chống bớt sức nặng.
Đứng trên cao phóng tầm mắt nhìn lại, cả khoảng không gian màu đỏ đập vào mắt, có cảm giác đứng trong biển lửa, rất tráng lệ.
Tôi hú lên một tiếng, cuồng chân chạy vào vườn táo, sờ chỗ