80s toys - Atari. I still have
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325335

Bình chọn: 9.5.00/10/533 lượt.

này một cái, vỗ chỗ kia một cái, chạy vòng quanh gốc cây, rất đắc ý.

Chung Nguyên không phát điên như tôi, anh đứng cách đó không xa, giơ di động chụp ảnh lại.

Phát tiết một lúc, tôi cầm một cái rổ, bắt đầu hái táo. Những cây táo xanh tươi, mạnh mẽ vươn lên, làm cho tâm tình con người cũng tốt hơn.

Tôi hái được một rổ đầy thì ngừng lại, ngồi phịch dưới tàng cây gặm táo. May là Chung Nguyên chu đáo, mang theo cả dao gọt hoa quả.

Quả táo đầu tiên còn chưa gọt xong đã bị Chung Nguyên giựt mất, vì

anh ấy là người bỏ vốn cho buổi hái táo này nên tôi cũng không dám nói

gì.

Chung Nguyên chậm rãi ăn nửa trái táo, liền bỏ qua, sau đó nằm dưới gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi ở bên cạnh vừa ăn táo, vừa thưởng thức tranh mỹ nam ngủ giữa mùa thu.

Cỏ dưới chân Chung Nguyên rất rậm rạp, có chút úa vàng. Có mấy cọng

cỏ che mất một phần khuôn mặt anh, từ góc của tôi nhìn qua, chỉ có thế

thấy cái trán với mũi thôi, uhm, có câu nói thế nào ấy nhỉ, một vẻ đẹp

mơ hồ à?

Nắng mùa thu xuyên qua lá cây chiếu lên người anh, từng chấm nhỏ,

giống như một tấm áo dát kim mỏng phủ lên người, hoa lệ thoát trần,

giống y như thẩm mỹ cao của người này vậy.

Ngực Chung Nguyên phập phồng, dần dần thở đều, đã ngủ rồi.

Tôi nuốt nước miếng, âm thầm tới gần …

Trước kia tôi vẫn không hiểu tại sao trong mắt tôi, Chung Nguyên lại

càng ngày càng trở nên đẹp trai, bây giờ thì rõ rồi, bởi vì tôi thích

anh ấy, người yêu trong mắt hóa thành Tây Thi, chắc là nói ý này hả? Mấy ngày hôm trước tôi thử so Chung Nguyên với Lục Tử Kiện một chút, hi

vọng có thể cứu vớt linh hồn lầm lạc của mình, nhưng đáng buồn thay, tôi lại càng thấy Chung Nguyên đẹp trai hơn Lục Tử Kiện … Hóa ra anh ấy

không chỉ áp bức bóc lột tôi mà còn vặn vẹo luôn thẩm mỹ của tôi nữa

>_<

Ngay lúc này, đối diện với mĩ nam mà tôi mong muốn, rốt cục tôi không thể khống chế mình, càng lúc càng tiến tới gần.

Khuôn mặt Chung Nguyên an tĩnh, hơi thở nhè nhẹ, yên lành tiến vào

giấc ngủ. Tôi ghé vào cạnh anh, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt lông mi,

lầm bầm: “Còn dài hơn của mình.”

Tôi lại to gan kéo kéo lông mi, nói: “Lông mi này mà không nhăn mặt nhăn mũi là đẹp lắm nè.”

Kế tiếp tôi bình phẩm tới mắt mũi tai một lúc, sau đó thì tới môi … Một ý nghĩ gian ác nhất thời nhen nhóm trong lòng.

Nghe đồn, nghe đồn, lúc người ta ngủ có thể vụng trộm dê một chút …

Tôi bị ý tưởng kinh dị này hù một phen, hình như … không hay lắm à?

Nhưng mà ai cũng thích làm chuyện này mà …

Cứ như làm chuyện lén lút ấy …

Không sao, trong TV đều thế mà …

Thế là không quang minh lỗi lạc …

Quang minh lỗi lạc thì tôi không dám mà …

Cũng có đạo lý ha …

Hơn nữa nụ hôn đầu tiên của tôi là bị người này cướp mà, bây giờ là lúc báo thù nha …

Ak

Tôi đẩy nhẹ Chung Nguyên, gọi nhỏ: “Chung Nguyên? Chung Nguyên?”

Chung Nguyên hơi cựa mình, không tỉnh lại.

Thế là tôi ngừng thở, tiến sát mặt lại gần, y như trộm. Tim đập như trống trận, chắc sắp tới lúc ngừng đập luôn quá.

Tôi để sát môi vào, càng ngày càng gần, sắp chạm tới môi Chung Nguyên …

Nhưng đúng vào lúc này, một việc ngoài ý muốn xảy ra.

Tôi đang lén lút chuẩn bị dê Chung Nguyên, sắp thành công rồi.

Đúng lúc này tự nhiên có một cái gì đó màu vàng xoẹt qua mu bàn tay

của tôi, ngay lập tực cả bàn tay cảm thấy đau nhức kinh khủng.

Tôi la lên một tiếng “Aí da”, nhảy dựng lên, dùng sức vẫy vẫy tay

kịch liệt. Chung Nguyên bị đánh thức, vội vàng hỏi tôi: “Em làm sao

vậy?”

“Em không biết” Tôi suýt bật khóc trả lời, cái gì đó găm vào tay vẫy

mãi không ra, tôi dừng lại nhìn kỹ coi rốt cục là cái gì, sau khi nhìn

rõ thì cảm thấy đau lên tới óc luôn.

Kể ra thì tôi cũng là người xui xẻo đi, nhưng hông lẽ lại xui tới mức này, trên bàn tay tôi lúc này là hai con ong vò vẽ vàng ương, chúng nó

hình như đang đánh nhau, một con hung tợn chích cho tôi một phát, chậm

rãi rút ngòi ra rồi bay đi … đau kiểu này còn kinh dị hơn, kích thích

thần kinh hơn bình thường rất nhiều, tôi nhìn hai cái con sâu bọ khủng

bố kia mà phát khiếp.

Chung Nguyên chộp được tay tôi, búng ngón tay tạch một phát bắn hai

con kia ra xa, chúng nó chưa rơi chạm đất đã là đà bay lên tiếp, càng

bay càng xa.

Tôi nhìn chằm chằm bàn tay đang đỏ ửng lên, cảm giác đau càng ngày càng mãnh liệt.

Đột nhiên sự đau đớn bỏng rát bị một cảm giác ẩm lạnh che mất … Chung Nguyên cúi đầu, cẩn thận hút nọc ong trên vết đốt. Môi anh ấy chạm vào

miệng vết thương, nhẹ nhàng hút nọc bên trong ra, đầu lưỡi thỉnh thoảng

chạm nhẹ vào miệng vết thương để xoa dịu, một loại thoải mái tê tê lạnh

lạnh mau chóng lan ra toàn thân, làm cho tôi dần dần bình tĩnh lại.

Tôi chưa bao giờ biết rằng, hóa ra chỉ một động tác hút vào đơn giản, lại có công hiệu như vậy, nó có thể giúp tôi quên đi đau đớn, quên sợ

hãi, thậm chí quên luôn toàn bộ thế giới … chỉ còn đôi môi mềm mại như

có ma lực kia thôi.

Tôi nhìn chằm chằm Chung Nguyên đang nhăn mày tập trung, tự nhiên

trong lòng có cảm giác nhói đau, cũng không biết từ đâu dâng lên cảm xúc rất mạnh, tôi giật mạnh tay về. Bàn tay trong lúc rút vội chạm vào răng