Insane
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325110

Bình chọn: 8.00/10/511 lượt.

tên này lại làm như vậy, tới lúc phản ứng được thì có người đã ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trở lại, y như thể cái kẻ hành hung

người vừa rồi không phải anh ta ấy.

Chung Nguyên tủm tỉm nhìn tôi, liếm liếm môi, nhếch mày nói: “Ngọt không?”

Tôi: “…”

Tôi cảm thấy mình giống như một cái bình thủy tinh bị nổ, mặt mũi đã

cháy sạch … Trời ơi, trên đời còn có người vô sỉ tới thế này nữa hả ….

Chung Nguyên còn làm ra vẻ ung dung tự tại, cố tình để tay ra sau gáy tôi, cúi đầu làm bộ muốn hôn.

Tôi giơ tay lên chặn, kích động nói: “Đại ca, đây là phòng tự học đó.”

Chung Nguyên kéo tay tôi ra, nắm trong tay mình, chẳng hề để ý nói: “Phòng tự học thì làm sao, tụi mình đâu phải chưa làm qua.”

Tự nhiên tôi nhớ tới cái vụ diễn tập cảnh phim trong phòng học môn tự chọn, cái đó là diễn nha, còn bây giờ mà làm vậy là chuyên nghiệp đó …

Chung Nguyên nắm vai tôi, không thèm nói gì, cứ thế cúi đầu định hôn tiếp.

“Đừng mà, người ta nhìn thấy à.” Tôi nói, xoay mặt đi tránh.

Chung Nguyên im lặng không nói gì. Kì lạ, cái này không giống tác

phong của anh nha. Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm ra phía cửa phòng tự học, nhìn theo ánh mắt đó tôi thấy một người.

Tô Ngôn đang đứng ở cửa, nhìn về phía chúng tôi, biểu tình có chút mơ hồ.

Tôi không biết phải làm thế nào, cúi đầu không dám nhìn. Đối với một

người thích mình mà mình lại không có cảm giác gì, tôi thật sự không thể ở gần được, ngoại trừ bỏ chạy tôi cũng không nghĩ ra cách nào khác.

Tô Ngôn nhanh chóng đi tới cạnh chỗ chúng tôi, thấp giọng hỏi: “Mộc Đồng, tôi có thể nói chuyện với chị một lúc không?“

Tôi không biết nên gật hay nên lắc đầu, thật ra cũng muốn nói rõ với nó, nhưng tôi lại sợ Chung Nguyên giận.

Cứ giằng co như vậy một lúc, Chung Nguyên mở miệng trước: “Được rồi, nói rõ một lần không phải tốt hơn sao?“

Tôi với Tô Ngôn ngồi ở dãy ghế dài ngoài phòng học, Chung Nguyên cách một cửa sổ nhìn chúng tôi, ngẩng đầu lên là tôi có thể nhìn thấy khuôn

mặt anh ấy do khoảng cách hơi xa mà trở nên hơi mờ ảo, tuy rằng mờ ảo,

nhưng anh ấy cười tôi cũng có thể cảm nhận được.

Im lặng một lúc, Tô Ngôn nói trước: “Chị … thật sự cùng với anh ta ư?“

Tôi gật gật đầu: “Chị thích ảnh, cho nên …“

Tô Ngôn: “Cho nên chị muốn tôi cách xa chị một chút?“

“Ak“ Tôi nhức đầu, không thích ứng lắm với nhóc Tô Ngôn tự dưng có vẻ hung tợn này: “Không phải ý đó, em cũng thấy, chị với Chung Nguyên …

Uhm, dù sao hai người chúng ta không thể ở chung, liên quan nhiều chỉ

thêm phiền não thôi …“

Tô Ngôn cười khổ nói: “Tôi thật sự không có cơ hội sao?“

Tôi lắc đầu, đáp: “Sẽ có một người thích hợp với em, nhưng không phải chị.“

Tô Ngôn nhìn xa xăm qua cửa số: “Tôi rất muốn biết, rốt cục tôi có điểm nào không bằng Chung Nguyên?“

“Em không giống anh ấy, chính là … anh ấy có thể làm cho chị thích

anh ấy, còn em thì không thể.“ Tôi biết lời nói ra có thể làm tổn thương người khác, nhưng nếu cứ cố chấp dây dưa không rõ, chẳng thà nói mấy

câu nhẫn tâm một chút thì tốt hơn.

Tô Ngôn có vẻ mệt mỏi: “Vậy nếu tôi gặp chị sớm hơn anh ta thì sao?“

Tôi thẳng thắn đáp: “Gỉa thiết này không bao giờ xảy ra, nói gì cũng không có ý nghĩa nữa.“

Tô Ngôn do dự trong chốc lát, nói thêm: “Vậy … tôi tiếp tục thích chị được không?“

Tôi: “Ak, tốt nhất là không nên …“

Tô Ngôn lại hùng hổ: “Đó là chuyện của tôi, không cần chị lo!“

Tôi: “…“

Đã thế nhóc còn hỏi chị làm chi ><



Tô Ngôn đi rồi, Chung Nguyên tiến tới, ngồi xuống cạnh tôi. Anh ấy

xoa xoa đầu tôi, kéo tôi ôm vào lòng, nắm chặt lấy tay tôi. Tới mùa đông tay tôi lúc nào cũng lạnh ngắt, tay của Chung Nguyên lại ấm áp như lò

sưởi vậy, ông trời thật không công bằng nha.

Im lặng một lúc, Chung Nguyên nói: “Sắp tới sinh nhật anh rồi!“

Tôi dụi dụi vào lòng anh, đáp: “Em biết rồi.“

Ngày sinh của Chung Nguyên là một câu chuyện thiệt mang tính chất bi

kịch mà, nghe đồn là anh chàng ra đời lúc 11 giờ ngày 31 tháng 12, kết

quả là vừa ra đời được hơn một tiếng đồng hồ thì ba mẹ quăng qua một

bên, hai người chàng chàng thiếp thiếp cùng nhau đón năm mới.

Ngày 31 tháng 12 năm nay tôi có lớp từ sáng tới chiều, buổi tối còn

có giờ thực nghiệm nữa, Chung Nguyên rất bất mãn với chuyện này, nhưng

cũng chẳng có biện pháp gì giải quyết.

Giữa buổi cơm trưa, Chung Nguyên sốt ruột hỏi tôi: “Chuẩn bị quà gì cho anh vậy?”

Tôi có chút ngượng ngùng: “Ak, gối thêu được hông?” Lúc nghỉ hè đồng ý thêu cho anh một cái, bây giờ rốt cục cũng xong rồi.

Lông mày Chung Nguyên nhíu lại, có vẻ không thích: “Cái đó em hứa từ lâu rồi sao tính được?”

Tôi xấu hổ, nhưng quả thật không biết tặng cái gì mới được, đành phải hỏi: “Vậy chứ anh muốn tặng gì?”

Chung Nguyên cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn tôi rất gian, cười nói: “Tặng người cho anh đi.”

Tôi: “…”

Tuy rằng tên Chung Nguyên yêu cầu rất lưu manh, nhưng quả thật tôi

cũng rất áy náy, cho nên quyết định theo tinh thần [hoặc là không làm,

đã làm thì làm đến cùng'> nói: “Được rồi, tối nay chúng ta overnight, đi

chơi cả đêm được không?”

Chung Nguyên cười hết sức quái dị: “Overnigh