
, vừa nói ra là tôi thấy muốn
bật ngửa, hóa ra thần bí là được cơ thủ ngôi sao của câu lạc bộ ôm một
cái. Tôi cảm thấy có gì hay ho đâu, nhưng người chung quanh vừa nghe là
được ai ôm thì lập tức có tiếng hét thất thanh của con gái.
Khụ khụ, hóa ra ngôi sao kia đã có sẵn fan hâm mộ rồi.
Tôi hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện có một người thật là xinh
đẹp đang đi tới chỗ mình. Ak, đúng là xinh đẹp nha, cái gọi là thân con
trai tướng con gái chắc là để nói thằng cha này. Lúc nãy có thấy hắn
nha, lúc tôi đánh bida, hắn vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tôi, coi bộ
là đánh giá kỹ thuật đây, tôi vẫn còn chút ấn tượng về mặt hắn.
Hắn đi đến gần tôi, tôi cứ rụt lùi từng bước một, lắc đầu nói: “Không, không cần đâu.”
Hắn lại cười cười, tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe ghê. Sau đó hắn lại giang hai tay về phía tôi …
Thời khắc mấu chốt, Chung Nguyên kéo tôi ra phía sau, đứng chắn trước mặt. ngôi sao xinh đẹp kia theo quán tính nhào thẳng vào lòng Chung
Nguyên.
Hai đại mĩ nam cứ thế lao vào nhau.
Tiếng thét chói tai xung quanh càng điên cuồng hơn, quả nhiên hai anh đẹp trai gần nhau so với một anh làm cho người ta càng phấn chấn hơn …
Tôi nhìn hai mĩ nam trước mặt, gật gật đầu, nghĩ thầm, Chung Nguyên nhà tôi vẫn là có khí chất công.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Chung Nguyên đã đẩy tên kia ra, anh xoay người gõ đầu tôi, sắc mặt có chút xấu hổ: “Đầu gỗ, nghĩ cái gì đó?”
Tôi phản ứng chậm, thốt ra: “Anh là công nha.”
Nhìn lại thì thấy sắc mặt Chung Nguyên đen thùi.
Anh chàng ngôi sao đi tới, hỏi tôi: “Em gái, có hứng thú đến chỗ anh làm huấn luyện viên không?”
Chung Nguyên lại kéo tay tôi, thản nhiên quét mắt nhìn hắn, thập phần anh dũng hùng hồn giúp tôi từ chối: “Người này là huấn luyện riêng của
tôi.”
Ak, tôi đã gần quên mất cái chức danh này rồi.
Chung Nguyên lôi tôi qua một bàn khác, giơ gậy, nói: “Đầu gỗ, chúng ta cược một ván.”
Tôi nhức đầu, hỏi: “Ak, cược thế nào?”
Chung Nguyên: “Anh thắng thì anh được đụng tới em, còn em thắng thì được hôn anh.”
Năm phút sau tôi đã thu phục Chung Nguyên.
Chung Nguyên cười, khom người chu môi trước mặt tôi: “Nè, hôn đi.”
Tôi đột nhiên phát hiện ra, mặc kệ thắng hay thua thằng cha này đều là kẻ chiếm tiện nghi mà?
Ak, cũng không thể nghĩ như vậy, không phải mình cũng thích cảm giác
này sao … hổ thẹn hổ thẹn, nhưng tôi vẫn hơi ngượng, lớn từng này chưa
từng chủ động hôn ai, đừng nói tới hôn một người con trai.
Tôi không được tự nhiên đẩy Chung Nguyên ra, lấy cớ: “Ở đây nhiều người quá, thôi đi.”
Chung Nguyên không chịu bỏ qua, lôi kéo tôi tới KTV lấy một phòng.
Vừa bước vào phòng là anh chàng đã ngồi phịch xuống ghế sô pha, tủm tỉm
nhìn tôi, làm ra vẻ “Đại gia ngươi tới chà đạp ta đi, đừng thương hoa
tiếc ngọc làm chi”, còn lấy ngón trỏ vuốt ve môi, cười tới phong tình
vạn chủng, mê hoặc lòng người: “Đầu gỗ, đến đây.”
Tôi cảm thấy máu dồn hết về não, trong một lúc đầu óc nóng lên, dựa
vào lòng anh, nâng cằm hôn chụt lên môi anh một cái. Tôi chẳng có kinh
nghiệm lắm, cho nên hôn lẹ lẹ cho rồi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Chung Nguyên nặng nề nhìn tôi: “Không đủ”
Hình như tôi bị thôi miên rồi, lại một lần nữa tiến tới hôn lên môi
anh, lần này không buông ra nhanh nữa. Tôi bắt chước, cũng vươn lưỡi ra
liếm môi anh, cảm giác thật mềm mại, dễ chịu quá chừng … tôi bắt đầu
ghiền, không nỡ rời đi, nhắm mắt lại hôn. Tôi phát hiện nếu nhấm kĩ thì
miệng anh có mùi hương bạc hà rất nhẹ và thanh, thứ này tuy làm cho tinh thần tỉnh táo gì đó, nhưng lúc này chỉ làm tôi càng thêm ý loạn tình
mê, ôm lấy cổ anh hôn mãnh liệt, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ, cảm
giác trên môi truyền vào trong lòng, cả người tôi lại cảm giác bay bổng
tận đâu đâu.
Đột nhiên, Chung Nguyên xiết chặt tôi, hé miệng tấn công đầu lưỡi,
kịch liệt cùng tôi dây dưa. Tôi bị động tác đột ngột làm cho tay chân
yểu xìu, vô lực dựa vào người anh. Anh lại đẩy tôi ngã ra ghế sô pha, cả người đè lên, sức nặng toàn thân phủ lên người tôi, động tác mạnh mẽ,
tôi dường như mất cả tri giác rồi, chỉ có thể để mặc anh dẫn đường, giữa biển khơi ngọt ngào chìm nổi.
Thật lâu sau, rốt cục Chung Nguyên cũng buông ra, thở dốc bên tai
tôi, hơi thở nóng hầm hập phủ lên người tôi, làm tôi tỉnh lại một chút.
Chung Nguyên vừa ôm vừa u oán nói: “Đầu gỗ, chừng nào thì em có thể hoàn toàn trao hết cho anh?”
Tôi xấu hổ đẩy anh ra: “Vô đây kara mà …”
Chung Nguyên cũng không loạn nữa, chỉ ngồi một bên ánh mắt nóng rực
nhìn tôi, thỉnh thoảng liếm liếm môi, nhìn cứ y như hổ đói mấy ngày
không săn được thức ăn í.
Tôi không dám nhìn anh, trong lòng run sợ mà cầm mic lên, cảm thấy mình giống như là con mồi đã lọt vào tầm ngắm.
Một lát sau, phục vụ đi vào, nói là có người tặng chúng tôi một chai
rượu. Tôi không rõ, hỏi xem là ai, kết quả phục vụ đáp: “Người đó nói
quý khách đã biết rồi, muốn tôi chuyển lời, kĩ thuật bida của quý khách
rất hay, mong có thể kết bạn.”
Chung Nguyên vừa nghe câu này, hai mắt nheo lại, nói lạnh: “Rượu thế này mà cũng tặng? Mang một Caymus cho tôi.”
Phục vụ liền k