Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322793

Bình chọn: 9.5.00/10/279 lượt.

lại,

nhảy vũ khúc sam-ba. Da mặt giật giật hai cái, mũi hít hít, không xong

rồi, yêu khí rất nặng.

Làm ra vẻ nịnh hót, Anh Tư quay người cười dịu dàng với Chu Minh:

“Tổng… Tổng biên, xin chào, mấy hôm nay không gặp, anh lại càng phong

độ.”

Đôi mắt nhỏ dài của Chu Minh nhìn Anh Tư một cái, khuôn mặt trắng

trẻo không nhận ra tâm trạng, chỉ là trong con ngươi phát đi một luồng

ánh sáng lạnh. Anh ta lạnh lùng nhìn Anh Tư một cách, trong nháy mắt,

con thỏ non màu trắng trong lòng cô sợ đến bất tỉnh: “Đúng vậy, cô cũng

biết đã lâu không gặp cơ đấy! Sao rồi, đã quen với bộ phận phóng viên

chưa?”

Quen, đương nhiên là quen rồi, nơi nào không có anh, tôi đều quen

ngay lập tức. Anh Tư định thần lại, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt:

“Ha ha, tổng biên, lần này có lỗi với anh rồi, vì chuyển phòng bận quá

nên chỉ nhờ chị Lưu nhắn lại với anh. Thật không phải… ha ha, ha ha.”

Cũng không biết cười bao lâu, nhưng Anh Tư suýt nữa đau cả bụng, còn Chu Minh thì chỉ nhìn cô diễn trò, mún môi trầm ỉặng.

“Được rồi, tôi biết rồi, cô bận thì cứ đi đi.” Lãnh đạo cuối cùng cũng mở miệng, tha cho Anh Tư.

Nhìn dáng người cao lớn của Chu Minh rời xa, con thỏ non bất tỉnh

trong lòng Anh Tư cuối cùng cũng hồi lại. Lau mồ hôi lạnh túa đầy trên

trán, Anh Tư trách thầm Chu Minh như con ma Sadako đầu thai, làm cô sợ

đến mức chẳng còn tâm trạng đi vệ sinh nữa.

Cuối tuần, Tạ Anh Tư – người vô địch cả về thể chất lẫn tinh thần đã

nằm ngủ nướng đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu. Đến trưa, cô nằm ườn

trên giường, cuộn tròn mình lại trong chăn giống như một con sâu, đói

đến nỗi trước mắt hiện ra màu vàng óng của chiếc đùi gà mỡ màng, cuối

cùng cô đành miễn cưỡng ngồi dậy, ngóc cái đầu như tổ quạ ra ngoài tìm

thức ăn.

Mỗi lần đói đến mức mắt mờ chân run, Tạ Anh Tư luôn lảo đảo lê mình

đến một quán ăn nhỏ nằm giữa hai góc phố, gọi một bát canh dưa cá đầy ú

ụ. Sau đó một mình ngồi ở bên cạnh cửa sổ, chìm đắm trong ánh mặt trời

ấm áp của ngày đông, nhai miếng thịt cá trắng mềm tươi ngon, nhấp một

ngụm canh chua chua thanh thanh, hạnh phúc lim dim đôi mắt đan phượng,

cảm thấy đời người chẳng có chuyện gì tốt đẹp hơn khoảnh khắc này cả.

Sau khi ăn no, Tạ Anh Tư giống như một con mèo lười, miệng ngậm tăm,

mắt nhìn quang cảnh đường phố ngày đông với ánh mặt trời chiếu rọi khắp

nơi, cảm thấy ông trời đối với mình quả không tệ. Sinh ra không xấu, lại còn thông minh lanh lợi, có nắm đấm, có sức lực, có căn nhà rách nát,

có con xe tàn tạ, có cha có mẹ, lại còn có cô bạn thân mỹ nhân, bản thân mạo nhận là một nhân viên văn phòng trung đẳng. Ngoài đàn ông ra, cô

thật sự thấy mình chẳng thiếu thốn thứ gì cả.

Còn về đàn ông ấy mà, giống như hoa tuyết trong mùa đông lạnh thấu

xương, trốn trong tầng mây dày, đến một khoảng thời gian nhất định sẽ tự khắc bồng bềnh rơi xuống. Lúc cần đến thì sẽ đến, cô vội vàng mà làm

gì?

Lức này, Tạ Anh Tư nhìn xuống đống xương cá còn sót lại trên mặt bàn

đầy cảm kích, bát canh cá dưa chua to vĩ đại đã trở thành một đóng góp

không thể thiếu trong cuộc sống hoàn mỹ không chút tì vết của cô. Xoa

xoa bụng đứng dậy, sau khi thanh toán xong, Anh Tư còn nịnh bà chủ quán

thêm vài câu rồi mới về nhà. Bà chủ quán vô cùng nhiệt tình, vỗ vai tiễn cô ra tận cửa.

Cơm no rượu say, Tạ Anh Tư nhìn vẻ nhiệt tình của bà chủ quán coi cô

như thượng đế, lòng hư vinh giống như chiếc màn thầu lớn lên men, nhanh

chóng nở to. Nghĩ mình chỉ là một viên chức trung lưu quèn, đơn thương

độc mã lưu lạc kiếm sống ở thành phố A, chỉ dựa vào mỗi cái miệng, dỗ

dành lừa bịp khiến quỷ nghĩ mình giống người, người nghĩ mình giống

thần, thần nghĩ mình giống người ngoài hành tinh, chậc chậc chậc, đúng

là bậc thiên tài, lại còn là loại khiêm tốn nữa.

Canh cá dưa chua Tạ Anh Tư đã ăn rất nhiều rồi, và cô lăn lộn trên

giang hồ cũng giống như cá gặp nước. Cô chăm chỉ, nhiệt tình làm việc,

chỉ có điều khi quen với nhiều người, nịnh hót dần trở thành thói quen

nghề nghiệp, muốn sửa mà không sửa được. Nửa đùa nửa thật, mấy lần cô

khen bà chủ quán tuổi trẻ mà tháo vát, tài năng, đến nỗi lần nào người

ta cũng giảm mười phần trăm hóa đơn cho cô.

Dưới ánh mặt trời vàng chói chang, gió lạnh thổi vù vù làm suy giảm

vài phần khí thế, Anh Tư thấy gai gai trên mặt giống như bị những chiếc

lá kim trong rừng rậm quê hương đâm vào, có cảm giác hơi đau. Đuôi tóc

Anh Tư nhẹ nhàng tung bay trong gió, nghĩ đến cảnh đẹp quê nhà ở Thủy

Vượng, tuyết đông phủ trắng xóa, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Khi đang mải mê chìm đắm trong những hồi ức, thì ngay trước mặt Anh

Tư xuất hiện một đôi tình nhân đang đi tới, chàng thanh niên ôm cái eo

thô béo của cô gái, thì thầm gì đó với thái độ mờ ám, khiến cô gái cười

khanh khách không ngừng. Không tính đến nụ cười dung tục, thì làn da

trắng trẻo sáng bóng cùng đường nét cơ thể của anh ta khá giống Chu

Minh. Anh Tư trợn mắt lên với chàng thanh niên đó đầy vẻ hung dữ, từ đáy mắt nổi lên sự căm ghét khó hiểu.

Không dám trợn mắt với tên công tử bột trước mặt mọi người, cô đành tìm một kẻ thế


XtGem Forum catalog