
ên xe của Chu Minh. Thấy Chu Minh uể
oải đứng dựa vào cửa xe, tay đút túi quần, sợi tóc trên trán bay bay
trong gió, ẩn hiện chút gì đó phong lưu, hào phóng. Cô thầm lầu bầu
trong miệng, tiện nam, còn giả đa tình gì chứ?
Hai tay đan lại, Tạ Anh Tư trở về bộ dạng nô tài, ấp úng nói: “Hì hì, tổng biên, thật ngại quá… Anh xem, dạ dày tôi không được tốt lắm…” Đều
là do cái đồ tiện nhân nhà anh hành hạ cả, cô gái kiên cường cũng trở
nên thô lỗ, đặc biệt không hiểu lý lẽ.
“Vào xe đi.” Vẻ mặt Chu Minh nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Anh Tư một
cái, trong mắt hiện ra liên tiếp những luồng hàn khí khiến Tạ Anh Tư tức thì co người lại. Cảm giác sảng khoái sau khi nôn đã tan biến hoàn
toàn, Tạ Anh Tư cúi sụp xuống, thầm than thở xót xa, ôi, nôn xong người
yếu quá.
“Tổng biên, thực ra… thực ra bây giờ tôi đã đỡ nhiều rồi. Tôi thấy
không cần phải vào xe nữa. Hì hì, về nhà, tôi uống mấy viên thuốc dạ dày là ổn. Hôm nay thực sự cảm ơn anh, anh về trước đi ạ, hì hì.” Hơi khom
lưng làm điệu nghênh tiễn, ông nội, mời đi trước, chúng ta vẫy tay chào
nhau, tốt nhất là mãi mãi đừng gặp lại.
“Vàviện với tôi.” Chu Minh dường như không nghe, hạ chỉ, sau đó nho nhã sải bước đi về phía phòng cấp cứu.
Tạ Anh Tư nhe răng, trừng mắt nhìn Chu Minh đi đằng trước, đôi mắt
đan phượng sáng rực như bắn ra nghìn thanh kiếm nhọn. Ngước lên bầu trời đầy sao, cô than thở với cha mẹ nơi phương xa: cha, mẹ, con gái gặp
phải gã tiện nhân trăm năm hiếm có rồi.
“Sao còn chưa vào?” Chu Minh đi đến cửa thì quay người lại, dưới ánh
đèn đường, khuôn mặt anh tuấn thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt trừng lên
nhìn Anh Tư giống như đao sắc, ánh hào quang lạnh băng không cho phép
người khác coi thường.
“Vâng, vâng, đến đây, đến ngay đây.” Chủ nhân ra oai, nô tài sao dám
không nghe, đừng nói là phòng cấp cứu, có là núi đao biển lửa, Tạ Anh Tư cô cũng phải nhắm mắt nhảy vào.
“Cô gái trẻ sao thế?” Ông bác sĩ trung niên khoác trên người chiếc áo blu, hỏi với vẻ mặt hiền từ.
“Chính là, là…” Tạ Anh Tư ngồi đối diện với bác sĩ tự nhiên thấy xấu
hổ, khuôn mặt hơi nhợt nhạt chợt ửng hồng không đúng lúc, cô cúi đầu
húng hắng một lúc lâu. Đứng ngay cạnh là cấp trên Chu Minh, Tạ Anh Tư
không thể nói mình ăn nhiều quá, dạ dày không chịu được nên đã nôn ra.
“Cô ấy ăn nhiều quá!” Chu Minh bất ngờ lên tiếng làm Tạ Anh Tư xấu
hổ, miệng há hốc như hình chữ O. Đôi môi khẽ động đậy cho thấy, cô muốn
mở miệng phản kháng nhưng lại không dám nói ra. Bỗng nhiên, Anh Tư muốn
dùng móng tay tự đào một cái hố để chui xuống, nguyện cả đời không ngoi
lên nữa. Chết đứng một lúc lâu, máu nóng sục sồi, mặt đỏ lựng lên, cô
lắp bắp cãi lại: “Tôi… tôi không… ăn nhiều. Chỉ là dạ dày tôi… không…
tốt lắm.” Cái miệng lưỡi ngày thường liến thoắng lần này như bị ai đó
đánh một cái cho dính chặt lại, Tạ Anh Tư thực sự lắp bắp rồi.
“Vậy thì là ai đã nôn ọe ra một túi đầy?”
“…” Ai đó đã hoàn toàn tắc tịt, làn mây hồng từ trên mặt lan xuống cլ tựa như bông hướng dương nhỏ kiêu hãnh dưới mặt trời, nhiệt độ nóng như lửa tỏa ra xua tan mịt mù, khiến con người trở nên vui vẻ.
Cô gái kiên cường Tạ Anh Tư có lẽ chưa bao giờ biết bản thân lại có bản lĩnh lấy lòng người khác.
Ông bác sĩ từ đầu vẫn trầm mặc, lúc này bỗng cười như Phật Di Lặc tái thế, cất tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của đôi tình nhân trẻ, phất
phất tay: “Cô gái trẻ, phải sửa cái thói quen tham ăn ấy đi. Một khi ăn
nhiều, dạ dày sẽ có phản ứng căng thẳng, dạ dày của chúng ta cũng có
phải được rèn từ sắt thép đâu.” Ông đứng dậy, “Đến đây, đến đây nào cô
gái trẻ, tôi kiểm tra cho, đừng lo lắng, bạn trai cô cũng chỉ muốn tốt
cho cô thôi!”
Bạn trai? Tìm một gã mặt người dạ thú thế này làm bạn trai, Tạ Anh Tư cô chán sống chắc? Kìm nén bực tức lại, Tạ Anh Tư trừng mắt nhìn Chu
Minh, nhưng vì sợ hãi trước sự uy hiếp từ phía anh ta, ánh mắt hung dữ
thoắt cái mềm dịu nhưng vẫn lộ ra đôi chút oan ức nhỏ.
Hai người cùng nhìn nhau, dùng ánh mắt đấu lại, ai ở thế thượng
phong, ai ở thế hạ phong đều vô cùng rõ ràng. Có điều, trong mắt ông bác sĩ già nhiều chuyện, ánh mắt chứa chan tình cảm không chịu rời của đôi
nam nữ trẻ, dường như nhắc nhở chính bản thân ông về thời thanh xuân hư
không như làn khói.
Cả sinh lý và tâm lý Tạ Anh Tư đều chịu nhiều vết thương, cô sớm đã
thầm ra sức đánh ông bác sĩ nhiều chuyện này rồi. Bác sĩ kiểm tra xong,
cũng không có chuyện gì đáng kể, chỉ kê cho cô chút thuốc. Lát sau, Anh
Tư cùng Chu Minh ra khỏi bệnh viện. Đương nhiên, tiền thuốc do Kim Quy
Chu Minh trả, cũng không phải Tạ Anh Tư cướp của người giàu, mà thực ra
vừa rồi trong lúc vội vàng, cấp bách cô đã đổ mọi thứ ở ví trên xe, nên
bây giờ một xu cũng không có.
Anh Tư lục tìm các túi trên người khắp một lượt, ngay một đồng cũng
chẳng còn, cô hoàn toàn tuyệt vọng với đêm đông này rồi. Dùng ánh mắt
thê thảm van nài Kim Quy, trái tim yếu đuối của Tạ Anh Tư đang rỏ máu.
Tạ Anh Tư đành mặt dày giơ tay hỏi mượn tiền nhà tư bản? Run rẩy cầm tờ
ngân phiếu của Chu Minh, chuyện duy nhất cô muốn làm chính là ôm lấy cô
bạn thâ