
o?”
Colin: “Thực ra, ngay từ lần đầu cô lườm tôi, tôi đã muốn nói với cô rằng, mắt cá ươn còn đẹp hơn mắt cô khi lườm.”
Hơi thở mùa xuân bao phủ khắp góc phố, thậm chí trên gấu váy những cô gái trẻ, cánh hoa cũng như đang hé nở. Thành phố đầu xuân vô cùng nhộn
nhịp, những mầm non được ấp ủ qua một mùa đông dài cuối cùng cũng sinh
sôi và sáng rực rỡ trong mùa xuân này. Cô phóng viên nhỏ bé Tạ Anh Tư
không ngừng nghỉ chạy đôn đáo khắp các hang cùng ngõ hẻm của thành phố,
theo sát phỏng vấn những sự kiện mới nhất, sau đó hỏa tốc quay về tòa
báo viết bản thảo, không còn thời gian để lấy hơi. Trực giác nghề nghiệp của Anh Tư rất nhạy cảm, cô có thiên phú làm tin tức, bài viết luôn có
tác động sâu sắc, không chỉ riêng lão Từ mà ngay cả boss Chu Minh, ngoại trừ trên MSN hay nói những lời châm chọc, thì thỉnh thoảng cũng khen cô vài câu. Có điều, những lời khen ấy luôn theo kiểu dao găm súng lục,
lâu dần cũng thành trơ lì. Anh Tư nghe tai này, cho lọt qua tai kia,
cũng không còn hào hứng đến mức thả bom hơi nữa.
Tạ Anh Tư cũng dần chấp nhận số phận, cái miệng thối của một số người từ khi sinh ra đã vậy, mà cô lại không phải chất tẩy rửa siêu hạng, có
lòng nhưng không có sức, những lúc sắp phát điên, cô hít mấy hơi thật
sâu, nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Cô nghĩ thông rồi, chỉ
khi ở trong gió lạnh tiêu điều, trái tim nhỏ bé của cô mới mạnh mẽ kiên
cường được. Nghĩ theo hướng tích cực thì ít ra, khi về già cô chỉ bị cơn trúng gió hành hạ chứ quyết chẳng thể bị bệnh tim được. Chu Minh cũng
rất bận, anh thường làm việc đến tận khuya mới chịu rời văn phòng. Những khi tăng ca, chỉ cần máy tính của Tạ Anh Tư đột nhiên xuất hiện cửa sổ
MSN, thì cô biết ngay đã đến lúc anh nghỉ giải lao. Nói cho dễ nghe một
chút thì khoảng thời gian anh nghỉ chính là thời khắc trêu khỉ(*), mà
con khỉ đó họ Tạ, lại còn để anh mặc sức trêu đùa.
(*) Trong tiếng Trung Quốc, “trêu khỉ” có nghĩa là đùa cợt, trêu ghẹo.
Vạn vật đều vì chung mục đích, cho dù là khỉ cũng có lòng tự tôn. Lúc mới bắt đầu, Anh Tư từng thử phớt lờ, không để ý, nhưng chần chừ hết
lần này đến lần khác, cuộc sống sung túc của Trư Đầu vẫn trông chờ vào
đại gia Chu Minh, dỗ dành cho vị đại gia này thoải mái, không chừng còn
viết chi phiếu để Trư Đầu được đi tắm sauna. Vì cuộc sống vật chất của
cún con đáng yêu, “mama cẩu” Tạ Anh Tư vốn có lòng tự tôn cao cũng đành
cắn răng hi sinh bản thân vậy.
Mặc dù trên chiến trường đấu khẩu, Anh Tư luôn là bên thua, nhưng cỏ
dại Tạ Anh Tư từ trước đến nay vẫn như “gió xuân thổi lại đâm chồi”, dù
đến giây cuối cùng, cô cũng không từ bỏ hi vọng chiến thắng.
Tranh thủ thời gian rảnh, Anh Tư cùng Lượng muội và Lạp Lạp thì thầm
to nhỏ. Lượng muội nói, Chu Minh không chỉ lo chuyện trong tòa báo, anh
có một văn phòng riêng cùng tầng với văn phòng chủ tịch. Chủ tịch đã thả tay cho anh tham dự vào một số hoạt động tập đoàn, làm việc cho anh còn có một trợ lý nam, có điều vẫn lấy tòa báo làm đại bản doanh. Lượng
muội lén lút tiết lộ thêm, “mông lắc” Hàn Vân Tiếu gần đây hơi phiền
não, ra sức “lắc mông”, nhưng vì chẳng có được chút tiến triển nào với
Kim Quy Chu Minh, nên dung nhan ảm đạm, ủ ê. Tạ Anh Tư gật đầu ngẫm
nghĩ, ủ ê là chuyện bình thường, nếu Kim Quy dễ tóm như thế thì còn gọi
gì là Kim Quy nữa, cứ đổi thẳng tên là sâu róm cho rồi.
Không nén được tiếng thở dài, mùa xuân đến rồi, sâu bệnh nhiều quá, biết đến khi nào mới kết thúc đây?
Làm việc đến sứt đầu mẻ trán nhưng không hề làm hao mòn sự trông chờ
vào cuộc sống của Tạ Anh Tư bởi Đỗ Thuần sắp đến ở cùng cô rồi. Sau hai
ngày nữa, Đỗ Thuần sẽ đáp tàu hỏa lên đây. Ngồi trong văn phòng, Tạ Anh
Tư háo hức lên kế hoạch phải dẫn Đỗ Thuần càn quét những phố lớn hẻm nhỏ nào? Nghiêng đầu cười ngốc nghếch tự nhiên như chốn không người, Anh Tư bỗng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Chu Minh. Lưu Lan và Diệp Bội Bội nháy mắt với nhau, trong lòng cùng nghĩ: Cây
cải dầu nở hoa rồi, liệu có người đàn ông bị phát bệnh thần kinh nào
định hái đóa hoa nắp ấm dữ tợn tomboy này?
Chu Minh nheo mắt lãnh đạm không nói gì, lông mày lưỡi mác khẽ chau,
liếc nhìn Tạ Anh Tư vẫn đang tiếp tục ngây ngô, giọng anh hơi cao khi
dặn dò Châu Minh đem một đống văn kiện đến từng bộ phận. Nói xong, phát
hiện thấy Anh Tư đang như rơi vào trạng thái không còn là chính mình, hé môi nghiêng đầu cười ngốc nghếch, không mảy may chú ý đến khí lạnh
trong văn phòng đột ngột giảm xuống mấy độ. Mắt Chu Minh tối sầm lại,
sắc lạnh bức người, mở miệng nói: “Cô Tạ, mời cô đến văn phòng tôi một
chuyến.” Anh bước đến bên cửa lại xoay người nói: “À, còn nữa, trước khi vào hãy lau sạch nước dãi trên miệng cô đi.”
Ông chủ không che giấu sự ghét bỏ đối với hoa nắp ấm, trêu chọc cô
trước mặt những đồng nghiệp nữ khác. Tinh thần Tạ Anh Tư đang phiêu du
lại một lần nữa bị chìm đắm trong nước biển hiện thực giá lạnh, cô trừng mắt dữ tợn với Lưu Lan và Diệp Bội Bội khiến hai người họ càng cười lớn hơn. Khẽ chạm lên khóe miệng, quả thực có một chất dịch ẩm ướt